Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thân Mật Nguy Hiểm - Chân Diểu

Em, em không đo nữa!"

"Không phải em đang làm việc sao? Nếu là đang làm việc, sao có thể bỏ dở giữa chừng."

"Chỉ là..... Anh! Ai nói với anh như vậy, rõ ràng chỉ là lấy số đo mà thôi, anh làm như vậy chính là đang quấy nhiễu em, từ đầu đến cuối em đều không có cách nào tập trung vào công việc được."

"Anh làm sao?" Tống Lộc Bách nhìn dáng vẻ ngây thơ của người trước mặt, trong đầu đã bị bộ dáng cô ngồi xổm trước mặt anh vừa rồi quấy nhiễu đến rối loạn.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có ý nghĩ ấy ở một nơi như phòng làm việc, nhưng đó là sự thật.

Chân Diểu cố gắng lùi về sau, quay mặt đi không nói lời nào. Cô làm sao có thể nói ra miệng......

"Anh buông em ra đã, đây là phòng làm việc, nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?"

"Nếu đã là phòng làm việc của anh, sẽ không có ai dám tự tiện đi vào."


"Cửa anh cũng chưa khóa."

Tống Lộc Bách nhướng mày: "Khóa cửa vào là được sao?"

"Em không có ý đó!" Chân Diểu vội giải thích cho bản thân: "Anh không thể xuyên tạc ý của em như vậy."

Vừa dứt lời, một tiếng thở dài nhẹ nhàng ngắn ngủi rơi xuống trên đỉnh đầu của cô: "Được, là anh xuyên tạc."

Anh nói một câu như vậy làm cho cô ngược lại không biết phải nói gì cho phải, chỉ có thể ấp úng nói: "Vậy thì anh buông em ra, em hoàn thành nốt công việc còn lại sẽ rời đi, không làm phiền anh làm việc."

"Đã làm phiền rồi, chi bằng làm phiền triệt để một chút."

Chân Diểu sửng sốt.

"Giúp anh." Đầu ngón tay Tống Lộc Bách xẹt qua vành tai cô, bóp nhẹ dái tai nạm ngọc, thấp giọng nói: "Giúp anh lấy số đo tiếp đi."

"Chỉ có điều lần này đổi thành một công cụ khác."

Chân Diểu theo bản năng muốn liếm môi, đột nhiên nghĩ đến trên môi là một lớp son được bôi cẩn thận nên chỉ có thể khẽ mím môi một chút.


"Đổi cái gì?"

Tống Lộc Bách khẽ nắm cằm cô, để cho môi trên và môi dưới của cô hơi buông lỏng ra, sau đó cúi đầu chạm vào môi cô.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nắm chặt tay cô.

...

Phòng làm việc bị che khuất bởi tấm chửa chớp, ánh sáng buổi chiều mùa đông không thể chiếu đến, nhưng nội thất cũng đủ ấm áp, thậm chí đủ để làm cho mọi người thấy nóng.

Phía sau bàn làm việc có hai bóng người đang ôm hôn nhau, nhìn từ phía sau chỉ thấy tay trái của người đàn ông đang đặt trước mặt, hình như đang nắm tay phải của người phụ nữ, một lúc sau bàn tay đó chuyển sang đỡ gáy cô.

Nụ hôn càng ngày càng trở nên mãnh liệt, anh hé mở răng môi cô, hô hấp dồn dập giao hòa, ngón tay dài sau đầu cô không nhịn được mà luồn vào mái tóc gọn gàng mềm mại.

Cánh tay của người phụ nữ khẽ cử động, giống như đang từ chối, nhưng giữa họ luôn duy trì một khoảng cách thân mật chỉ bằng nắm tay.


"Anh......."

Chân Diểu bị tiết tấu quá mức dồn dập làm cho có chút không chống đỡ nổi, đành phải tận lực lui về sau hết mức có thể để dừng lại nụ hôn này, cô thở hổn hển điều chỉnh hô hấp, chậm chạp hỏi: "Em có thể đi chưa......."

Tim cô đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng vô cùng nóng, cả người như đang nằm dưới cái nắng chói chang giữa mùa hè, toàn thân nóng ran, từ má đến cổ đỏ bừng.

"Diểu Diểu."

Tống Lộc Bách chỉ gọi cô một tiếng, lại lần nữa hôn xuống.

Lần hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi Chân Diểu cảm thấy cô có hơi thiếu dưỡng khí.

"Diểu Diểu." Sau một lúc lâu anh mới miễn cưỡng lùi lại một chút, cất giọng khàn khàn: "Gọi anh."

Cô nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ: "Anh..."

Dư âm cuối cùng vẫn còn trên miệng, môi đã bị anh nặng nề hôn xuống, ngón tay của đối phương đặt ở sau gáy cô cũng bỗng dưng siết chặt.
"Diểu Diểu." Anh gần như thì thào gọi cô.

...

Cửa chớp mở ra, văn phòng trở nên sáng sủa, gió lạnh theo khe hở cửa sổ lùa vào, thay thế không khí ấm áp trong phòng.

Hộp khăn giấy được đặt trên bàn có chút lộn xộn, một tờ khăn giấy vô tình bị kéo ra hơn một nửa, nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng lại bị gió lạnh thổi bay lên.

Văn phòng không một bóng người, chỉ có một ít động tĩnh truyền đến từ phía phòng rửa mặt, tiếng nước ào ào đặc biệt rõ rệt.

Chân Diểu rũ mắt đứng trước gương rửa tay, dòng nước ấm đang không ngừng làm sạch ngón tay cô, cô đứng thẳng, không dám nâng mắt nhìn về phía sau qua gương.

Phía sau truyền đến tiếng "cạch" của móc cài kim loại, đầu cô lập tức cúi càng thấp.

Tống Lộc Bách không nói một lời tiến đến gần, từ phía sau ôm lấy cô, nắm lấy ngón tay tinh tế của cô cẩn thận rửa sạch một lần nữa, trong giọng nói có sự cẩn thận khó phát hiện: "Được chưa?"
Chân Diểu giãy giụa một chút, mới đầu yên tĩnh không nói gì, bỗng nhiên rầu rĩ nói: "Anh thật xấu xa."

"Ừ." Vẻ mặt của anh khẽ buông lỏng, lau khô tay cho cô sau khi tắt nước.

"Cái gì mà uống rượu mới có thể xúc động làm chuyện này, đó chỉ là cái cớ của anh mà thôi."

"Đây là thật." Tống Lộc Bách ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu hôm nay em nhìn thấy anh như thế này sau một lần uống rượu, không chắc em sẽ làm ra chuyện gì."

"Em không có..., rõ ràng là anh không đứng đắn!"

Khóe môi Tống Lộc Bách nâng lên đến một độ cong hầu như không thể nhìn thấy, trong nụ cười nhàn nhạt có chút ý tứ thỏa hiệp: "Ừ."

Đứng đắn? Anh không thể tin được hai từ này lại được đặt ở trên người mình. Ban đầu có thể anh đã có một chút do dự và thất vọng, nhưng anh thật sự không phải là anh trai của cô. Hai người đã vượt qua ranh giới của sự đứng đắn, bây giờ không cần phải kiềm chế nữa.
Những gì bây giờ anh muốn là nhiều hơn thế nữa, là bản năng của một người đàn ông.

Chân Diểu trợn to hai mắt, không nghĩ tới anh đã không còn điểm mấu chốt đến mức ngay cả những lời này cũng trực tiếp thừa nhận.

Cô đang nghĩ muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, cô giật mình, vội vàng đưa tay đẩy người đàn ông bên cạnh: "Có người đến tìm anh kìa. Anh mau ra ngoài đi."

Tống Lộc Bách bất đắc dĩ nói: "Bọn họ là cấp dưới của anh, vì sao anh phải khẩn trương gấp gáp như vậy?"

"Nếu anh không nhanh lên họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng ta đã làm gì đó ở đây!"

Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa xắn tay áo vừa đi ra ngoài, để Chân Diểu soi gương tô lại son một mình bên trong.

"Vào đi." Anh dừng lại trước bàn nói.

Giây tiếp theo Từ Thừa đẩy cửa đi vào, mắt cũng không nâng, nhìn chằm chằm mặt đất to bằng lòng bàn tay trước mũi chân, trịnh trọng nói: "Tổng giám đốc Tống, hôm qua anh nói để cho bộ phận tiếp thị đến tìm anh trước bốn giờ hôm nay, bây giờ là bốn rưỡi, tôi tự ý để cho bọn họ năm giờ lại lên, anh xem thời gian còn cần phải điều chỉnh không?"
Thực tế là nửa giờ trước người của bộ phận tiếp thị đã đi lên tầng cao nhất nhưng bọn họ đã bị anh ta chặn lại, điều này thực sự đòi hỏi phải có một lòng tin gần như tuyệt đối và không có cách nào để lôi kéo anh ta mới mạnh dạn gõ cửa.

May mắn thay, trong phòng làm việc không có phát sinh chuyện mà anh ta nghĩ đến, nếu không.....

Tuy nhiên, có vẻ như Chân Diểu tiểu thư không có ở trong phòng làm việc, sẽ không phải là vẫn còn đang ở phòng nghỉ chứ?

Tổng giám đốc Tống tốc chiến tốc thắng như vậy sao?

"Vậy thì năm giờ." Tống Lộc Bách thản nhiên nói.

"Được, vậy tôi xin phép ra ngoài trước." Từ Thừa xoay người rời đi, đóng cửa lại, vội vàng nói với nhân viên của bộ phận tiếp thị.

Đến khi Chân Diểu đi ra từ vệ sinh thì đã muộn, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩn người: "Trợ lý Từ đi chưa?"
"Đã đi rồi."

"............Ồ." Cô muốn "cứu vãn" càng sớm càng tốt, để trợ lý Từ không hiểu lầm cái gì, kết quả bây giờ cô cũng không thể xông ra ngoài giải thích cái gì nữa.

Thôi quên đi, Chân Diểu âm thầm giải thích với chính mình, dù sao cô cũng không cần phải đến công ty mỗi ngày, người thường xuyên gặp trợ lý Từ cũng không phải là cô, Tống Lộc Bách không để ý đến, cô cũng không cần phải quan tâm lắm.

Tuy nhiên, lấy số đo là việc không thể làm tiếp được. Nửa tiếng sau mặc kệ Tống Lộc Bách có "đe dọa dụ dỗ" thế nào đi nữa, cô cũng không cầm thước đo lên.

Lời hứa duy nhất là đợi đến khi anh xong việc rồi cùng nhau rời khỏi công ty.

Đúng năm giờ, giám đốc bộ phận tiếp thị gõ cửa văn phòng, Chân Diểu trốn vào phòng nghỉ để tránh bị nghi ngờ, mãi đến khi mọi người rời đi hết mới ra ngoài.
Cô cảm thấy làm như vậy rất an toàn.

Tuy nhiên, sau khi giám đốc bộ phận tiếp thị rời khỏi văn phòng, trong nháy mắt đã bị đồng nghiệp có quan hệ tốt với mình bắt gặp, cuối cùng không nhịn được tra hỏi, thì thầm tiết lộ: "Tôi sẽ nói cho anh biết, đừng nói với ai khác! Người phụ nữ vào phòng Tổng giám đốc căn bản vẫn chưa rời đi, nhưng trong văn phòng không có ai, chỉ có một cái túi để ở đó, anh nói xem người có thể đi đâu?"

"Trời ơi, người đang ở trong phòng nghỉ --"

"Suỵt, nói nhỏ thôi!"

"Mẹ kiếp, thật sự có người khác sao, vậy Chân Diểu tiểu thư phải làm sao bây giờ?"

"Đối với người giàu thì đây là chuyện thường thấy, hơn nữa còn không nhất thiết phải đính hôn thật sự, đính hôn cũng không nhất định sẽ kết hôn, làm sao có thể giải thích rõ ràng được."
Ngay sau đó, tin tức đã lan truyền trong công ty với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, những nhân viên biết được tin đồn "đào hoa" này đều âm thầm phỏng đoán người phụ nữ bí ẩn trong phòng nghỉ là ai, nhưng lại cảm thấy Tống Lộc Bách sẽ không dẫn người vào một cách quang minh chính đại như vậy, hai người nhất định sẽ đi xuống bãi đỗ xe ngầm từ tang máy chuyên dụng rồi âm thầm rời đi.

Vì vậy khi mọi người trong đại sảnh tầng một nhìn thấy hai người đi ra từ trong thang máy chuyên dụng liền đồng loạt trở nên im lặng trong nháy mắt, ngạc nhiên và khiếp sợ đều được viết trên mặt.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, người phụ nữ bên cạnh anh mảnh mai nhỏ nhắn, nhưng nhờ chiều cao của giày cao gót tôn lên nên cũng được coi là cao, hai người bất kể ngoại hình hay vóc dáng đều đặc biệt xuất chúng, đứng cạnh nhau vô cùng đẹp đôi.
Có người liếc mắt một cái đã nhận ra người đi cùng Tống Lộc Bách chính là người phụ nữ đã đi vào văn phòng trên tầng cao nhất, lập tức túm lấy đồng nghiệp bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Tống thế nhưng lại có thể quang minh chính đại mang theo tình nhân ra ngoài? Đây không phải là chứng minh giữa bọn họ có mờ ám sao?"

"Cô ngốc hay là cho rằng tôi ngốc vậy? Không nhìn thấy rõ người kia sao?"

"Thấy rõ a, thật đẹp, nếu không cũng sẽ không thể bắt được tổng giám đốc Tống a!"

"Cô chưa từng nhìn thấy ảnh trên mạng sao? Đây chính là vị bản tôn công khai kia a! Cái gì có mới nới cũ, người ta đây là chơi trò tình thú đấy!"

"Ý cô là, đây là bà Tống tương lai sao?"

"Đúng vậy!"

Trong đại sảnh, bất cứ ai đã từng nhìn thấy hình ảnh trên mạng cũng biết một chút nội tình, biểu cảm trên khuôn mặt đã thay đổi vài lần, không nghĩ đến một vở kịch tốt lại bị đảo ngược bất ngờ như vậy.
"Trông thật xứng đôi." Ai đó đột nhiên lẩm bẩm: "Không chỉ ngoại hình mà cả khí chất giữa hai người nữa. Thật lòng mà nói, sau khi nhìn thấy hai người họ sánh bước cùng nhau, tôi khó có thể tưởng tượng được loại phụ nữ nào có thể xứng đôi với tổng giám đốc Tống."

Đồng nghiệp ở bên gật đầu đồng ý: "Lời nói 'tại hạ' trong báo cáo quả thật rất thích hợp."

Người đàn ông đứng giữa sảnh dường như cảm thấy tác động như thế là vẫn chưa đủ, trước khi bước ra cửa, anh dùng một tay nắm lấy tay người phụ nữ, sau đó cho hai tay vào túi áo một cách rất tự nhiên.

Xe dừng lại bên ngoài cửa Tống thị, sau khi bước xuống bậc thang, anh cúi xuống mở cửa xe phía sau, tay bảo vệ trên đầu người phụ nữ, nhìn cô lên xe.

Những người có mặt trong đại sảnh nhìn thấy cảnh này qua cửa kính, một lúc lâu sau mới hít một ngụm khí lạnh.
"Tận mắt chứng kiến Tổng giám đốc Tống yêu đương.... Thật kinh khủng."

......

Chân Diểu ngồi trong xe cũng cảm thấy rất muốn chết.

Rõ ràng đều chỉ là những hành động nhỏ rất bình thường, nhưng dưới sự chăm chú của một đám nhân viên Tống thị lại làm cho cô cảm thấy thật xấu hổ. Có lẽ cô cũng biết rõ đây một phần là do Tống Lộc Bách cố ý "khoe của".

Nếu không, tại sao không đi đến bãi đậu xe ngầm để thuận tiện hơn, mà phải đặc biệt đi một vòng đến tầng một?

Ấu trĩ!

Tuy nhiên, trái tim cô vẫn rất hạnh phúc, giống như Tống Lộc Bách có ham muốn chiếm hữu cô, và cô đối với anh cũng vậy. Có thể tuyên bố và nhấn mạnh sự tồn tại duy nhất của nhau, sẽ mang lại cảm giác thỏa mãn.

"Diểu Diểu."

"Ừ?"

Tống Lộc Bách ung dung nhìn cô: "Có phải em đã quên chúng ta vẫn còn chuyện chưa hoàn thành rồi không?"
"Chuyện gì?" Chân Diểu nhất thời cảnh giác.

"Quần áo vẫn chưa được đo xong." Anh mỉm cười, bình tĩnh nói: "Tối nay chúng ta tiếp tục."

Nhấn Mở Bình Luận