Edit+beta: LQNN203
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy với vẻ mặt cứng đờ.
Không nhận ra sự thay đổi của Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã nói tiếp: "Đặc biệt là một người phụ nữ sống một mình như chị, càng nên chú ý đến phương diện này, đề phòng một ngày chị không cẩn thận..."
"Cô gái, cô gái đó không sao chứ?"
Dữu Nhã Nhã đang nói chuyện, Đường Miểu đột nhiên ngắt lời cô ấy. Bị Đường Miểu cắt ngang, Dữu Nhã Nhã cũng cúi đầu nhìn Đường Miểu.
Sắc mặt Đường Miểu hoàn toàn trắng bệch, thậm chí môi cũng nhạt đi rất nhiều, trông không được tốt lắm, Dữu Nhã Nhã nhanh chóng gật đầu nói: "Không. Không có chuyện gì. Người đó đi theo cô gái về nhà, sau đó bố của cô gái đang xem TV trong phòng khách nhìn thấy người đi theo con mình, ông bố đã mang theo dép đuổi theo người đó mấy tầng, sau đó cảnh sát đã đưa người đó đi."
Việc này xảy ra cách đây vài ngày. Các nhóm khu vực thường gửi một số tin tức khu vực, bởi vì có quá nhiều tin tức trong nhóm quản lý nhà đất, Dữu Nhã Nhã thường không đọc. Sáng nay ngủ dậy, chán quá nên lướt mấy bài lên thì thấy.
Tin tức nói rằng một cô gái bị theo dõi, và người theo dõi đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Người đó được cho là có tiền án theo dõi, mới ra tù cách đây ít lâu lại tái phạm. Dù nói là đã bị bắt quả tang nhưng những người trong nhóm vẫn đang hoảng loạn.
Đây quả thực là một chuyện kinh khủng. Chỉ nói cô gái này không đủ cảnh giác bị theo dõi về tận nhà, cô ấy sống với gia đình của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy sống một mình thay vì sống với gia đình? Chuyện gì xảy ra, ai cũng không dám và không muốn nghĩ sâu.
Dù sao vì tin tức này, bố mẹ của Dữu Nhã Nhã sẽ đến cổng tiểu khu để đón cô ấy sau khi cô ấy tan làm vào buổi tối.
Dữu Nhã Nhã nói cho Đường Miểu biết chuyện gì đã xảy ra và phải làm gì tiếp theo.
Nhìn thấy bộ dạng của Đường Miểu, cũng không đơn giản là sợ hãi như vậy, Dữu Nhã Nhã nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Chị sao vậy?"
Sau khi Dữu Nhã Nhã hỏi, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Hình như chị cũng bị hắn theo dõi."
Dữu Nhã Nhã nghe thấy, cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: "Cái gì?"
"Chị không biết có phải là cùng một người không." Đường Miểu nói, "Khi hắn đuổi theo đến tận cầu thang thì chị mới nhận ra."
Nói xong Đường Miểu dừng lại, nói: "Sau đó chị gõ cửa hàng xóm, trốn trong nhà cậu ấy."
Nghe được lời nói của Đường Miểu, trái tim của Dữu Nhã Nhã không đặt xuống hoàn toàn, cô ấy nói: "Xảy ra khi nào?"
"Là khi chị lần đầu tiên chuyển đến đây." Đường Miểu nói.
Dữu Nhã Nhã: "Vậy chị có quen biết hàng xóm của mình không?"
"Không." Đường Miểu nói.
"Không quen biết mà chị lại gõ cửa nhà hàng xóm á?" Giọng Dữu Nhã Nhã lại vang lên, "Chị không sợ mình vừa cắt đuôi một tên biến thái rồi vào nhà một tên biến thái khác sao?"
Đường Miểu sửng sốt trước lời miêu tả của Dữu Nhã Nhã. Nhớ lại chuyện đó, lúc đó Hạ Khiếu chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, lộ ra nửa thân trên trần trụi và săn chắc, ánh mắt thật sự không thân thiện, quả thực khiến người ta nghĩ như vậy.
Nhưng cho dù bây giờ, Đường Miểu vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, cô ấy tiếp tục lải nhải với Đường Miểu, nói rằng cô không cảnh giác, cô quá dễ tin người, sống một mình quá không an toàn.
"Nếu hàng xóm của chị là Hạ Khiếu thì sao?"
Đường Miểu hỏi, lời cằn nhằn của Dữu Nhã Nhã đột ngột dừng lại.
"Hạ Khiếu nào?" Dữu Nhã Nhã hỏi.
Đường Miểu: "Là Hạ Khiếu của Vang Bóng Một Thời."
"Vậy em sẽ nằm xuống khi vào cửa ngay." Dữu Nhã Nhã nói.
Đường Miểu: "..."
"Hàng xóm của chị là Hạ Khiếu ư?" Dữu Nhã Nhã kinh ngạc thốt lên.
Tai Đường Miểu tê dại khi cô ấy gọi cô, cô mỉm cười, nói với cô ấy: "Không. Cứ giả định vậy đi."
Dữu Nhã Nhã: "..."
...
Như Dữu Nhã Nhã nói không có chuyện gì xảy ra với cô gái bị theo dõi, người đi theo cũng đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cứ như vậy, cô yên tâm hoàn thành khóa học trong ngày.
Lớp học hiện tại của cô chủ yếu là lớp học ban ngày, tan học lúc năm giờ chiều, vì chân không thuận tiện, Đường Miểu bắt taxi rời khỏi tiệm đàn piano. Khi đến lối vào của siêu thị bên kia đường trong tiểu khu, Đường Miểu trả tiền rồi xuống xe.
Sau khi xuống xe, Đường Miểu khập khiễng đi vào siêu thị.
Siêu thị này là chuỗi siêu thị lớn nhất phụ cận, khi Đường Miểu tan làm, cô luôn đến đây mua rau và nguyên liệu cho bữa tối.
Sau khi đến Hoài Thành, thậm chí Đường Miểu vẫn làm việc và sinh sống hàng ngày như ở Nam Thành. Nhưng cuộc sống rất khác.
Khi đó ở Nam Thành, để tiết kiệm tiền thuê nhà, Đường Miểu ở cách xa cửa hàng đàn piano ở trung tâm thành phố. Cô thức dậy lúc sáu giờ mỗi sáng và đi đến cửa hàng nơi cô làm việc hai tiếng. Tan làm lúc 9 giờ tối, về đến nhà thì trời đã khuya.
Ở xa nhà nên ba bữa ăn một ngày của cô hầu như đều được giải quyết tại một nhà hàng đơn giản trong tòa nhà thương mại gần cửa hàng đàn piano, và cô chỉ nấu ăn ở nhà khi thỉnh thoảng được nghỉ ngơi.
Đường Miểu rất thích nấu ăn. Cô xem đó là cách nhanh nhất để biến một ngôi nhà thành tổ ấm. Đối với con người, một ngôi nhà thực chất là một tập hợp các công trình kiến trúc. Nếu bạn muốn có một cảm giác thân thuộc, phải thấm nhuần nó bằng hơi thở của bạn và hơi thở cuộc sống của bạn trong ngôi nhà đó. Đây mới là một ngôi nhà.
Khi đó, Đường Miểu đã thuê căn nhà ở Nam Thành được năm sáu năm. Những thứ trong đó đã được thêm vào từng chút một trong năm sáu năm đó. Tuy nhỏ nhưng có rất nhiều thứ. Chỉ là khi chuyển nhà, bởi vì những thứ đó ít nhiều mang theo hơi thở của Kỷ Tuấn Lâm, cho nên Đường Miểu cái gì cũng không cần.
Ngôi nhà bây giờ rất lớn, cô không có nhiều đồ đạc, muốn khiến những bức tường lạnh và cứng cùng đồ đạc bằng gỗ nhiễm hơi thở của cô thì đó là một quá trình rất dài.
Nhưng những gì Đường Miểu có bây giờ là thời gian, và cô sẽ biến nó như ngôi nhà của mình từng chút một.
Sau khi vào siêu thị, Đường Miểu mua nguyên liệu cho bữa tối tối nay. Sau khi mua xong Đường Miểu lại khập khiễng bước ra khỏi siêu thị.
Bây giờ đã là tháng Bảy. Sau tháng Bảy, khí hậu thực sự nóng và ẩm ướt. Nhớ khi cô mới đến vào tháng Sáu, mặc dù thời tiết ở đây nóng nhưng không khí vẫn trong lành và sảng khoái. Nhưng hiện tại, với thời tiết nắng nóng và hơi nước trong không khí, hơi nóng ngột ngạt được bao bọc kín mít khiến người ta cảm thấy cồng kềnh, khó chịu khi chạm vào.
Sự khó chịu này trở nên nghiêm trọng hơn sau khi nghe Dữu Nhã Nhã nói về những gì đã xảy ra sau khi cô gái bị theo dõi hôm nay.
Đường Miểu xách túi đồ khỏi siêu thị, cúi đầu nhíu chặt lông mày, băng qua đám trẻ ồn ào trong tiểu khu, đi đến đại sảnh tòa nhà đơn vị nơi ở của cô.
Sảnh của tòa nhà đơn vị không được chiếu sáng vào các ngày trong tuần, sàn lát đá cẩm thạch mát và khô hơn bên ngoài. Nhưng khi bước vào đại sảnh, Đường Miểu cũng không cảm thấy thoải mái hơn cho lắm.
Cảm giác khó chịu khi bị bám víu của cô biến mất khi cô bước vào sảnh và nhìn lên thấy Hạ Khiếu đang đứng ở cửa thang máy chờ thang máy.
Đường Miểu nhìn bóng lưng Hạ Khiếu đang đứng đó, chỉ cảm thấy hơi thở bị tắc nghẽn một ngày giờ phút này trở nên thông suốt.
Khi cô dừng lại để nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu dường như đã nhận ra sự tồn tại của cô cũng quay lại nhìn.
Hạ Khiếu dường như lại ra ngoài tập thể dục.
Cô không biết liệu lần này anh có chạy bộ không. Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đùi thể thao màu đen, anh đứng đó, thân hình cao gầy, trông như một sinh viên đại học về nhà sau kỳ nghỉ hè.
Khi nhìn thấy Đường Miểu, thang máy cũng đã lên đến tầng một. Hạ Khiếu nghe thấy tiếng thang máy mở, nhìn lại thang máy, bước vào trước.
Sau khi Hạ Khiếu bước vào, Đường Miểu cũng đi vào cùng anh.
Cứ như vậy, hai người bị bỏ lại trong thang máy.
...
Sau khi làm thân với anh ngày hôm qua, Đường Miểu nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Hạ Khiếu hẳn là đã thân thiết hơn, khi cô nhìn thấy Hạ Khiếu, cô đã cảm thấy một cảm giác an toàn từ anh.
Cảm giác an toàn này khiến cô không còn bất an khi nghe Dữu Nhã Nhã nói có cô gái bị theo dõi vào buổi sáng, đã biến mất khi cô nhìn thấy anh.
Sau khi cảm giác đó biến mất, Đường Miểu phát hiện mối quan hệ giữa cô và Hạ Khiếu không đủ tự nhiên và thân thuộc.
Máy quạt gió vẫn đang bật trong thang máy, tiếng vo ve xen lẫn với âm thanh của ròng rọc thang máy đi lên. Hai người đứng trong thang máy, nhìn số thứ tự thang máy từ từ đi lên.
Trong thang máy chật hẹp, trên người Hạ Khiếu tỏa hơi nóng vì vừa vận động. Có lẽ anh tập thể dục trong phòng tập, và anh đã tắm, trên người anh có mùi thơm sảng khoái của một loại sữa tắm thể thao có mùi thơm.
"Đỡ hơn chưa?"
Ngay lúc Đường Miểu đang nhìn vào màn hình thang máy và suy nghĩ, Hạ Khiếu đã mở miệng trước.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu nhìn lại anh. Hạ Khiếu cũng đang nhìn cô, sau khi cô nhìn sang, ánh mắt anh rơi vào mắt cá chân bị thương của cô.
"Đỡ rồi." Đường Miểu vội vàng gật đầu.
"Sau khi chườm đá và uống thuốc hôm qua, không còn đau nữa, nhưng còn hơi sưng." Đường Miểu nói thêm.
Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu đáp lại.
"Ừm."
Sau khi Hạ Khiếu đáp lại, thang máy yên tĩnh một hai giây, Đường Miểu khẽ mấp máy môi, sau đó nhìn Hạ Khiếu hỏi thăm.
"Cậu đi tập thể dục à?"
Sau khi Đường Miểu hỏi, Hạ Khiếu lại cụp mắt xuống nhìn cô, nhìn ánh mắt của Đường Miểu, Hạ Khiếu đáp lại.
"Ừm."
"Rất tốt." Đường Miểu cười nói.
Kỳ thực, nhìn vẻ ngoài của Hạ Khiếu lúc bình thường, có thể thấy anh tập thể dục thường xuyên. Anh có những đường cơ rõ ràng, mảnh mai không khoa trương, dưới áo phông trắng đơn giản, ngày đó cô đột ngột đột nhập, cũng đã nhìn thấy đường nét cơ bụng rõ ràng của anh.
Đường Miểu khẽ cau mày khi nghĩ đến những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Trong khi hai người đang nói chuyện như vậy, thang máy đã lên đến tầng 16. Cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước ra khỏi thang máy.
Sau khi Hạ Khiếu ra khỏi thang máy, bước tới cửa nhà mình, ấn mã vân tay mở cửa, khi cửa mở ra, Đường Miểu đột nhiên hỏi.
"Cậu ăn cơm chưa?"
Hạ Khiếu quay đầu nhìn cô.
Đường Miểu thấy Hạ Khiếu nhìn mình, nâng túi đồ tiến lên, nói: "Tôi vừa định nấu cơm, nếu cậu chưa ăn thì có thể ăn cùng tôi. Tôi nấu ăn rất được."
Đường Miểu không biết xấu hổ tự khen mình như thế này xong, sau đó, cô nói thêm: "Nếu cậu ăn rồi..."
Đường Miểu chưa kịp nói xong, Hạ Khiếu đã ngắt lời cô.
"Tôi chưa ăn." Hạ Khiếu nói.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ Khiếu: Tôi không còn là một A Khiếu đơn thuần nữa, tôi là một A Khiếu có mưu đồ với chị gái rồi.