Triệu Nguyên không hiểu tại sao hắn lại hỏi thế.
Văn Thanh chỉ vào nhϊếp ảnh gia nằm thừ người trên cát: "Phế rồi, bây giờ những người lao động chân tay trong đội chủ yếu là cậu và Trương Kính Dương, cố lên nhé."
Hắn vừa làm động tác nắm tay vừa nói.
"Triệu Nguyên!"
Tiếng hét khàn khàn của Trần Ngưỡng truyền đến, Triệu Nguyên lập tức chạy tới, một khắc cũng không ngừng cầm xẻng lên bất đầu đào.
Văn Thanh đếm số người đang đào cát: "Một, hai, ba, bốn, năm người, loại bỏ người bị thương ở ngón tay không thể cầm chặt cái xẻng, chỉ có bốn người, thật là........"
Mũi chân vốn hướng về phòng thay quần áo xoay chuyển, đi về phía cả đám đang cặm cụi đào cát.
"Quá thảm."
Tiếng thở dài chìm trong gió biển.
Có Văn Thanh gia nhập, tình hình đã được cải thiện.
Trông hắn gầy thế thôi, nhưng đôi tay rất khỏe, mấu chốt là hắn làm việc không như lúc hắn há mồm, xúc một xẻng ăn một xẻng, không hề qua loa như làm cho có.
Một hàng sáu người cắm đầu đào hài cốt, không hề mở miệng giao lưu.
Trong lòng Trương Kính Dương có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi này hỏi nọ, bầu không khí quá nặng nề khẩn trương, hắn có cảm giác sắp có bão táp.
Không bao lâu, Phùng Sơ kêu lên, cậu ta đào ra thứ gì đó trong cát.
Là nhẫn.
"Là tên lắm tiền nào đi chơi còn đem theo để đánh rơi đây, chậc chậc lớn như trứng chim bồ câu luôn." Văn Thanh cầm lên xem xét, "Là kim cương thật này, giá một căn biệt thự trung tâm ở thành phố Thanh Thành cộng với một chiếc Cayenne."
Hắn vô cùng đau đớn nói: "Tiếc thật chứ, những vật ở thế giới nhiệm vụ đều không thể mang về."
Trên mặt viết rõ thật thích thật muốn lấy, nhưng trên người hắn lại đang mặc một bộ vest cao cấp, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ nổi tiếng và khuy măng sét tinh xảo đầy sang trọng.
Triệu Nguyên đã lười để ý tới cái tên cả ngày không trang bức thì sẽ chết này, miệng lại không nghe lời toát ra một câu: "Đừng nói nữa, đào nhanh lên đi."
"Gấp cái gì, đủ người."
Văn Thanh phất phất tay với nhϊếp ảnh gia đã chịu về với đội ngũ.
Sáu người biến thành bảy người, tiến độ nhanh hơn hẳn.
Bọn họ đào được rất nhiều thứ linh tính từ trong cát, chẳng hạn như vỏ điện thoại di động, túi ni lông, phao bơi.....cái gì cũng có.
Mấy đợt trước đào vài lần cũng không thấy mấy thứ này.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, nhịp tim Trần Ngưỡng đập như đánh trống, lồng ngực bị chấn đến phát đau, manh mối từ sâu trong tâm trí hiện lên không thể kiểm soát được, chúng chủ động kết nối lại với nhau, anh mạnh mẽ áp chúng nó xuống, bức ép bản thân mình hiện giờ đừng có nghĩ ngợi gì hết, phải tập trung đào cát trước đã.
Mọi thứ phải đợi cho đến khi tất cả các phần hài cốt được đào hết lên rồi lại nói.
Trần Ngưỡng nghĩ đến tay phải của mình, ngay khi anh vừa nắm chặt cái xẻng, Triều Giản đã nắm lấy cổ tay của anh.
"Dùng tay trái." Triều Giản lấy đi cái xẻng trong tay anh.
Trần Ngưỡng sốt ruột nói: "Tay trái không được, tôi dùng tay phải đi, tay phải chưa dùng qua, nhịn đau một chút là được."
Triều Giản đem cái xẻng nhét vào tay trái của anh, sắc mặt âm trầm: "Mấy việc tương tự thế này anh tốt nhất không cần cãi lại tôi."
"......"
Trần Ngưỡng không còn cách nào khác ngoài việc hủy bỏ ý định sử dụng tay phải của mình.
"Soái ca, anh cũng đúng vậy." Văn Thanh dùng giọng điệu nói với trẻ con không hiểu chuyện để nói anh, "Ba ngón tay của anh đều có băng gạc, làm sao mà đào cát? Không nghe lời."
Trần Ngưỡng bảo hắn câm miệng.
Văn Thanh nghiêng đầu, giọng điệu thân mật: "Tôi nói chút chuyện anh cảm thấy hứng thú nhé."
"Tôi đều sẽ không thấy hứng thú."
Trần Ngưỡng nói xong trong lòng lộp bộp, trường hợp này hơi quen thì phải, anh ngừng động tác trên tay nhìn Văn Thanh.
Không hề ngoài ý muốn nhìn thấy sự khoe khoang trong mắt đối phương.
Giống như một màn hình im làm giới thiệu.
Tiếp theo là chương trình biểu diễn cá nhân do Văn tiên sinh mang đến.
Trần Ngưỡng vỗ trán nói: "Nói đi."
Hơi thở của Văn Thanh trở nên gấp gáp, trong đội ngũ này ngoài Triều Giản có thực lực bị hắn công nhận, cũng chỉ có Trần Ngưỡng làm hắn hưởng qua sự thất bại.
Triều Giản gạch tên không tính.
Trong phần thể hiện sự khoe khoang của hắn, khán giả duy nhất là Trần Ngưỡng, Văn Thanh hào hứng ghé vào lỗ tai anh
"Cát đang chảy," Văn Thanh nói, "Dòng chảy rất chậm."
Trần Ngưỡng lên tinh thần, anh biết ngay sẽ là nội dung đặc sắc.
Văn Thanh rất bất mãn với phản ứng của Trần Ngưỡng: "Tại sao anh không hỏi tôi phát hiện từ lúc nào, cả hành trình tôi mưu trí ra sao?"
Trần Ngưỡng kìm chế du͙© vọиɠ muốn biết của bản thân lại, nói: "Hỏi sau, bây giờ chúng ta phải đào hài cốt lên trước đã. "
Văn Thanh dụ dỗ anh: "Vừa làm vừa tám."
"Nhất tâm nhị dụng(không tập trung làm một việc), chẳng làm nên trò trống gì." Trần Ngưỡng không dao động, cực kì kiên định.
Văn Thanh không vui.
Sân khấu đã được dựng lên, vở kịch cũng đã bắt đầu diễn, nhưng khán giả lại đứng dậy kêu dẹp đi.
"Không đào nữa!" Văn Thanh ném cái xẻng đi.
Triệu Nguyên ở phía đối diện không biết đã xảy ra chuyện gì bắt lấy hắn: "Như vậy sao được, đang làm ngon lành cành đào sao lại bỏ dở nửa chừng, tổ chức rất cần anh!"
Lực đạo giãy giụa của Văn Thanh biến nhẹ: "Rất cần ta?"
Triệu Nguyên nói: "Cần, rất cần....Tất cả chúng tôi đều cần anh, nếu anh không tin tôi thì hãy hỏi mọi người xem."
Trương Kính Dương phối hợp nói: "Đúng vậy."
Nhϊếp ảnh gia miễn cưỡng gật đầu.
Phùng Sơ yên lặng nhìn Văn Thanh: "Văn tiên sinh, chúng ta là một đội ngũ."
Vẻ mặt Văn Thanh đầy áy náy: "Em trai nhỏ nói rất có lý, là ta quá tùy hứng, ta không đi nữa, ta muốn cùng các ngươi cùng tiến cùng lùi."
"......"
Khi mọi người ngừng đào cát, túi xách không còn chứa được nữa, bên cạnh để một ít hài cốt.
Tính cả trong túi, tổng cộng mười bốn khúc.
Triệu Nguyên đặt chúng lại với nhau: "Tất cả mọi thứ trong mảnh ghép hình đều ở đây."
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Trần Ngưỡng nằm ngửa trên cát, một ngón tay cũng không thể cử động, quá mệt mỏi, rất muốn ngủ một lúc.
Nhưng không thể ngủ được.
Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Trần Ngưỡng khó khăn ngồi dậy, chống khuỷu tay lên cát mịn, máu rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ, anh vươn đầu lưỡi ra liếm, rồi nói: "Triều Giản, hài cốt đều đã được đào hết lên."
"Ừm." Triều Giản đang nhìn mặt trời trên bầu trời.
Trần Ngưỡng cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng mặt trời dường như không còn chói chang như lúc trước nữa.
"Mọc, mọc, mọc thịt! Cái quái gì thế! Mọi người mau nhìn kìa!" Triệu Nguyên hoảng thần lắp bắp la to.
Sau đó nhϊếp ảnh gia cũng hoảng sợ quá mức hét lên.
Tất cả mọi người cùng nhìn vào một chỗ.
Mười bốn khúc hài cốt xếp thành một hàng đang sinh ra máu thịt.
Cảnh tượng kỳ quái này thật sự khiến người xem sởn cả tóc gáy.
Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm bàn tay phải đã mọc ra gần hết máu thịt, trong lòng hiện lên một phỏng đoán mơ hồ, trong nháy mắt trở nên rất rõ ràng.
Thời gian đang quay ngược lại, nó đang quay trở lại khoảnh khắc khi nữ thi chết.
Lúc đó xác chết chưa phân hủy, có lẽ mới bị chôn cách đây không lâu, hoặc cũng có thể là chưa chôn.
Triệu Nguyên kinh hãi kêu lên: "Không gian ở bãi tắm có vấn đề!"
"Khi chúng ta khai quật hết những phần xương cốt lên, thì sẽ lập tức biến thành thi thể."
"Cô ta sẽ không biến thành người đâu đúng không?"
"Nhiệm vụ rốt cuộc là không thể đào, hay là có thể đào vậy hả?"
"Có phải chúng ta ngay từ đầu đã nghĩ nhầm phương hướng rồi không?"
"Chúng ta phải chôn nó vào cát nhanh lên!"
Nhϊếp ảnh gia và Trương Kính Dương cũng tham gia đề tài này, anh một lời tôi một câu, mồm năm miệng mười, loạn tùng phèo hết lên.
"Không thấy nữa."
Trong tiếng ồn ào nhiều thêm một giọng nói du dương.
Triệu Nguyên không nghe rõ Văn Thanh nói gì: "Cái gì không......"
Giọng nói của hắn đột nhiên im bặt, ánh mắt đầy ngơ ngác.
Mặt trời!
Mặt trời biến mất rồi!
Toàn bộ bãi tắm nhanh chóng trở nên u ám.
Triều Giản lập tức chống nạng đứng dậy.
Trần Ngưỡng không sợ hãi trước sự bất ngờ của đồng đội, nhưng dây thần kinh của anh căng thẳng trước hành động của Triều Giản: "Làm sao vậy?"
Triều Giản hạ giọng: "Cõng tôi."
Trần Ngưỡng nghe thế theo bản năng cõng hắn lên, suy nghĩ trong đầu anh hiện giờ là một mớ hỗn độn, anh muốn đặt câu hỏi, nhưng một đống câu hỏi lại như bị mắc kẹt ở trong miệng thốt không ra.
Trời quang mây tạnh đột nhiên âm u, sắc trời không tốt ......
Hai tay đang nâng Triều Giản của Trần Ngưỡng run lên.
Dòng chữ trên cuốn sổ ghi là: Thời tiết xấu, tôi đang uống nước bên cạnh lều, tay tôi không vững, nước đổ trên cát, nó nhanh chóng thấm vào trong cát.
Sắc trời không tốt, chính là lúc này.
Nửa sau của câu không cần phải cân nhắc kỹ lưỡng gì cả, kết hợp với các manh mối khác, thì sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra.
Trần Ngưỡng một bên cõng Triều Giản chạy về phía biển rộng, một bên quay lưng về phía sau hét lên: "Nhanh, xuống biển! Chạy vào trong biển, nhanh lên!"
Thân thể Triệu Nguyên làm theo, nhưng ngoài miệng vẫn phản ứng không kịp hỏi: "Sao vậy, đã thử qua rồi còn gì, biển vẫn là biển mà."
"Tại vì thời gian chưa tới, nhanh lên!"
Miệng mũi Trần Ngưỡng tràn ngập gió biển, anh bị sặc không ngừng ho khan: "Văn Thanh, đồ vật, xách theo đồ vật, xương cốt, mảnh ghép hình, xẻng thiết, cuốn sổ nhỏ......"
"Úi, biến thành thịt khúc rồi chứ có phải xương cốt nữa đâu soái ca, nặng như vậy làm sao mang được." Văn Thanh xách túi đi.
Bãi tắm vô cùng hỗn loạn.
Trần Ngưỡng chạy tiến vào trong biển, Triều Giản bảo anh thả mình xuống.
"Cõng đi, đừng buông tay... Chậm một chút."
Trần Ngưỡng nhận thấy thiếu niên trên lưng chuẩn bị tuột xuống, không còn cách nào đành buông cánh tay xuống, cẩn thận dìu hắn.
Triều Giản chỉnh lại nạng đứng vững bên cạnh Trần Ngưỡng.
Rất nhanh bốn người, Triệu Nguyên, Văn Thanh, Trương Kính Dương, nhϊếp ảnh gia đều chạy về phía Trần Ngưỡng đang đứng.
Phùng Sơ vẫn còn ở bên bờ biển.
Triệu Nguyên lo lắng hét lên: "Phùng Sơ! Nhanh lên đi! Ra biển nhanh lên!"
Phùng Sơ không nhúc nhích.
Cậu ta đứng ngược gió, dáng người gầy gò, trầm lặng.
"A --"
Một trận sóng lớn ập đến, tiếng gió trên mặt biển giống như quỷ khóc sói gào, nhϊếp ảnh gia hét lên một tiếng rồi bị sóng lớn cuốn đi không thấy bóng dáng.
Trần Ngưỡng không có ngã vào trong biển, anh kịp thời bắt được Triều Giản, băng gạc trên tay đều ướt hết, nước biển mặn chát thấm vào vết thương của anh.
Nhưng anh đã quên đau, chỉ nhìn về phía trước, không một âm thanh nào thoát ra được khỏi cổ họng.
Nhϊếp ảnh gia vốn đi cùng bọn họ giờ lại ở bên bờ biển, anh ta bị Phùng Sơ chộp ở trong tay.
Vẻ mặt xanh lè cực độ dữ tợn.
Nhưng mà Phùng Sơ thoạt nhìn không hề dùng nhiều sức, nhưng nhϊếp ảnh gia làm sao cũng tránh không thoát.
Bãi tắm trở thành một đại dương bao la rộng lớn.
Cả Phùng Sơ và nhϊếp ảnh gia đều bị nước biển nhấn chìm, như chưa từng xuất hiện.
"Phùng Sơ là quỷ......" Triệu Nguyên lẩm bẩm.
Trương Kính Dương không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, hắn từng nghi ngờ rồi đề phòng Phùng Sơ, lúc cho rằng đối phương là quỷ, đã thử thăm dò rồi lại phát hiện đối phương là người sống.
Sau đó nhϊếp ảnh gia lại nói Phùng Sơ đã chết, miệng vết thương đều đã thối rữa, Trương Kính Dương cảm thấy hắn ta bệnh tâm thần.
Khi đó ai nói gì nhϊếp ảnh gia đều không nghe, anh ta nổi điên mắng chửi, kiên định nói Phùng Sơ chính là người chết, kết quả vừa thử lại biết được ý nghĩ của hắn ta là sai, người thối rữa chính là Hà Tường Duệ.
Hiện tại......
Phùng Sơ lại thực sự là quỷ.
Đảo ngược một lần nữa.
Đầu óc Trương Kính Dương vốn đã không đủ dùng trực tiếp đình công, hắn nhìn biểu tình của những người khác, xem ra hắn là người duy nhất chịu một đòn nặng nề về mặt tinh thần.
Triệu Nguyên xem như là người bình thường trong nhóm khác loại, cậu vỗ vỗ bả vai của Trương Kính Dương, nói ra kết luận của bản thân mình: "Tất cả mọi thứ trong bãi tắm đều là rối loạn, nước uống hết hạn ba năm uống vào cũng không có việc gì, thiết bị điện đều có thể dùng, người chết ở nơi đó giống như người sống."
"Tôi chỉ không hiểu tại sao cậu ấy không để nhϊếp ảnh gia đi."
Trương Kính Dương cảm thấy mình có thể trả lời câu hỏi này: "Có thể là do nhϊếp ảnh gia xé túi ni lông bọc ngoài vết thương của cậu ta, còn đẩy một cú thật mạnh làm cậu ta bị đau."
Hơn nữa cũng không kịp thời xin lỗi.
Cuối cùng nhϊếp ảnh gia chỉ miễn cưỡng xin lỗi, lúc đó Phùng Sơ nói không sao cả, khóe miệng vẫn cong lên.
Bây giờ nhớ lại, thật con mẹ nó kinh khủng.
"Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?" Trương Kính Dương hỏi Trần Ngưỡng, đều đến bây giờ, hắn mà còn không biết ai là trụ cột của đội nữa thì tự tử chết quách cho rồi.
Trần Ngưỡng nhìn xung quanh, thấy nước biển vô biên trong tầm mắt của mình, anh nói: "Đi sâu vào trong biển."
"Văn Thanh, nhớ nâng túi cao lên."
Trần Ngưỡng đột nhiên nhớ tới, vội vàng nói: "Không gian hiện tại thay đổi, cuốn sách nhỏ cùng mảnh ghép cũng không nhất định phải bảo vệ khỏi......"
Từ "Nước" còn chưa nói ra, anh đã nhìn về phía cái túi mà Văn Thanh mới xách từ trong nước ra.
"......"
Văn Thanh lần mò trong túi lấy ra, chỉ thấy mấy tờ tờ giấy đều đã rữa ra be bét.
"Soái ca, anh thật sự rất là thông minh luôn, nhưng mà đã quá muộn.... Nếu anh nghĩ đến điểm này sớm hơn và nói với tôi, tôi nhất định sẽ để ý."
Huyệt thái dương của Trần Ngưỡng kịch liệt nhảy lên, anh ngăn Triệu Nguyên đang định xù lông, nói: "Rời khỏi không gian này trước, rời đi trước đã."
Năm người cứ đi về một hướng.
Bước chân ngày càng chậm hơn.
Trần Ngưỡng không biết mình bị say nắng hay tay bị đau, cả người anh rét run, lung la lung lay, tùy thời đều có thể ngã vào trong biển.
Triều Giản chuyển từ bên phải sang bên trái, đặt nạng qua: "Bắt lấy."
Trần Ngưỡng dùng tay trái nắm chặt, bị Triều Giản dẫn đi về phía trước.
Bầu trời tối dần đi.
Trên biển chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của năm người, cùng tiếng thân thể cọ xát vào dòng nước.
Triệu Nguyên đầu mồ hôi hỏi: "Ngưỡng ca, còn phải đi bao xa nữa thế?"
Mặt Văn Thanh cũng không tái nhợt: "Không có ánh mắt gì hết vậy, Ngưỡng ca của cậu sắp mất sức té xỉu rồi kìa, làm gì còn sức lực để nói chuyện cùng cậu."
"Cho nên ta mới nói, có phải không cần đi tiếp nữa hay không."
"Đây là điều mà chúng ta có thể định đoạt sao, kiên nhẫn một chút." Văn Thanh đưa chiếc túi cho Triệu Nguyên, hắn lấy kẹo cao su ẩm ướt ra, cứ như uống thuốc trợ tim lột một thanh ném trong miệng.
Không biết qua bao lâu, nước đã ngập đến cổ bọn họ.
Văn Thanh là đứa lùn nhất bọn, hắn bị sặc nước, kẹo cao su trong miệng biến thành vị mặn.
Tầm mắt của Trần Ngưỡng đã không thể nhìn rõ, anh quơ quơ cái đầu ướt nước: "Đã ngập qua cổ, chỉ còn phần đầu ở trên, có lẽ là được rồi."
"Hẳn là có thể rồi."
Đợi một hồi, bọn họ vẫn còn ở trong biển.
Không được.
Tại sao còn không được?
Đều đã đi đến nước này rồi còn gì, không phải sao?
Tại sao bọn họ vẫn chưa rời khỏi không gian này, đừng nói là muốn bọn họ......
Một cơn ớn lạnh trào ra trong lòng Trần Ngưỡng, nó lập tức lan ra toàn thân anh, anh mím chặt đôi môi tím xanh nhìn Triều Giản.
"Chúng ta phải......"
Triều Giản cong lưng, cúi đầu xuống: "Buông tay ra, nín thở, ôm chặt lấy tôi."
Đầu óc Trần Ngưỡng còn chưa kịp xoay chuyển thì đã buông tay trái đang nắm lấy nạng của Triều Giản ra, anh quay mặt vào đối phương, vòng tay ôm lấy hắn.
Triều Giản nhấc hai chiếc nạng lên, ép sát vào lưng giam Trần Ngưỡng, giam anh trong vòng tay của mình, đưa anh chìm xuống đáy biển.
Triệu Nguyên choáng váng.
"Nhóc thiểu năng trí tuệ, còn không mau đi theo, còn chờ cái gì nữa." Văn Thanh đè hắn xuống biển.
Trên biển chỉ còn lại Trương Kính Dương cùng Văn Thanh.
Lông mày Trương Kính Dương nhíu lại: "Nhất định phải chìm xuống sao?"
Văn Thanh vuốt tóc mái dày: "Đương nhiên không phải."
Trương Kính Dương còn chưa kịp hiện ra biểu tình gì, đã nghe hắn nói: "Ngươi có thể tiếp tục nổi lềnh bềnh ở đây, chờ ngươi trôi hết nổi không di chuyển được nữa, sẽ có rất nhiều cá đến làm bạn cùng, các ngươi sẽ ở bên nhau hạnh phúc mãi mãi."
"......"
Trương Kính Dương không nói một lời nín thở lại, lao đầu vào trong nước.
Văn Thanh nhổ kẹo cao su nhổ trong miệng ra, bóp thành một cục tròn vo: "Không thể ném vào trong biển."
Hắn đành nhét kẹo cao su tròn vo vào trong túi, sữa cái nơ dưới cổ, chỉnh lại tây trang một phen, long trọng như đi dự tiệc.
Làm xong một loạt động tác, Văn Thanh nhắm mắt lại, mở ra cánh tay, ngã vào trong biển.
Khi tất cả mọi người chìm xuống đáy biển, cảnh tượng đã thay đổi, bọn họ xuất hiện trên bờ biển, dưới chân là bãi cát ẩm và ánh nắng ấm áp trên đỉnh đầu.
Đây là mới là bãi tắm chân chính.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng nhóm người Trần Ngưỡng.
"Các người đến rồi."
Động tác xoay người của Trần Ngưỡng cứng lại, anh nắm lấy Triều Giản, rồi mới chậm rãi xoắn cổ nhìn về phía sau.
Người lên tiếng là Phùng Sơ.
Cậu ta đang đứng trên bãi biển, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và chiếc quần giản dị, cổ áo bị gió biển thổi bay bay.
Trên cổ cậu ta còn có một đường chỉ bắt mắt.
SOS có ai nhớ được phần xương nào được đào lên đầu tiên không, và phần thứ hai nữa, là cẳng tay rồi tới bàn tay hay là ngược lại, mục đích edit chương sau ai nhớ thì tui đội ơn nhá
Đừng chửi tui vì sự bất tiện này ha.