Thợ mộc giật mình tỉnh giấc.
Mặt ông tái mét, đặt cô con gái trên đùi xuống rồi loạng choạng chạy ra ngoài.
"Lão Trịnh, đi đâu vậy? Làm gì mà hoảng loạn như vậy? Lão Trịnh!" Vợ thợ mộc đang đổ xương cá ở ngoài nhà, vừa nhìn thấy lão như gặp quỷ, bà bối rối hét lên.
"Có chuyện! Bà ngủ trước đi, đừng chờ tôi!" Thợ mộc vừa kêu vừa chạy, ông ta nhanh chóng chạy tới nhà thợ mộc khác, kéo người đi tìm những người khác.
Không lâu sau, những người thợ mộc lại tập trung ở nhà Lý Nhị Bản, mọi người vốn chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, đột nhiên lại bị kêu lại đây, cả đám đều không hiểu ra sao.
Nếu không phải mối quan hệ tốt đẹp thường ngày, bọn họ đã sớm chưng khuôn mặt khó chịu ra với lão Trịnh, cũng sẽ không lại đây.
"Lão Trịnh, ông gọi chúng tôi đến đây làm gì? Bởi vì ông vội vàng hoảng hốt, tôi còn không kịp mang dép nữa này."
"Chẳng phải nắp quan tài đều đã đóng đinh rồi sao?"
"Đúng vậy, đâu có bỏ sót chuyện gì đâu, trước khi về tôi còn kiểm tra hết một lượt."
"......"
Cả đám thợ mộc đang nhịn xuống sự khó chịu trong lòng nhìn lão Trịnh.
Lão Trịnh không nói tiếng nào, hai cái chân run rẩy chậm rãi đi về phía quan tài, cẩn thận nhìn từng cái đinh đóng xuống ván quan tài, thấy đinh hoàn toàn đã bị đóng xuống.
Rõ ràng là không có ai động qua.
Lão Trịnh thở dài nhẹ nhõm, bắp chân cũng ngừng run, ông lau mồ hôi trên mặt: "Chúng ta về thôi."
Mọi người ngớ ra không thể hiểu được, có người bực mình chịu hết nổi bạo phát.
"Đây là sao chứ? Buổi tối ông kêu cả đám lại đây, rồi giờ không cho một lời giải thích luôn? Giỡn chơi với tụi tui đúng không?"
"Không phải, ta mơ thấy một giấc mơ bị dọa giật cả mình." Lão Trịnh cười gượng.
Mọi người: "......"
"Ông mơ thấy gì? Lý Nhị Bản nói với ông quan tài không đủ rộng rãi?"
"Được rồi, đừng nói lung tung, với tình hình hiện tại trong trấn, ai mà không hoảng sợ, nằm mơ sợ hãi cũng không phải chuyện mất mặt gì." Lão thợ mộc biến sắc mặt, "Về đi, đều về đi!"
Lão Trịnh đi theo mọi người cùng nhau rời khỏi nhà Lý Nhị Bản, khi bước qua ngưỡng cửa, lão ta đập tay ngăn lại: "Sau nửa đêm có thể sẽ mưa, cửa nhà của Nhị Bản không đóng chặt, chúng ta khiêng quan tài vào trong một chút đi."
Một người thợ mộc không khỏi than thở: "Nhiều chuyện thật chớ, nhấc lên nâng đi, người chết là lớn nhất."
Nhóm thợ mộc quay lại nâng quan tài lên.
Vừa cất bước, những người thợ mộc đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau khi đưa thi thể Lý Nhị Bản vào trong quan tài, họ đã thử qua trọng lượng.
Quan tài bây giờ nặng hơn đáng kể.
Hơn nữa tựa hồ vừa vặn nặng hơn trọng lượng của một người!
Lão Trịnh nghĩ đến giấc mộng của mình, không khỏi rùng mình một cái, cổ tay không còn sức lực trượt xuống.
Thợ mộc khác cũng không thể nhấc chiếc quan tài lên một cách ổn định, lần lượt rút tay ra.
"Phanh!"
Quan tài nặng nề rơi xuống đất, bụi bay tung tóe.
Đèn cầy trong phòng cháy sắp hết, gió ngoài sân thổi vào, ánh lửa bập bùng lập loè, lúc sáng lúc tối.
Anh thợ mộc trẻ lắp bắp: "Cái này, cái này, cái này, trong cái quan tài......"
Anh ta quay đầu nhìn những người khác: "Có phải là có hai cái......"
Còn chưa nói xong đã quay đầu chạy như gặp quỷ.
Lão Trịnh và mấy người khác cũng cuống quít chạy khỏi nhà Lý Nhị Bản.
Cả đám ngừng ở một chỗ có ánh sáng, kinh hồn bạt vía ngã ngồi dưới đất.
Nhát gan dưới ống quần đã có vài giọt nước, sợ tới tiểu ra quần luôn.
"Chú mày rốt cuộc mơ thấy cái gì?" Người thợ mộc già nắm lấy Lão Trịnh.
"Lão Triệu......" Lão Trịnh xụi lơ xuống đất run rẩy nói: "Là lão Triệu, ổng ở bên trong!"
"Tôi mơ thấy ổng chui vào trong quan tài, còn tự mình đóng nắp." Lão Trịnh lẩm bẩm một mình, không mạch lạc, "Đinh vẫn đóng chặt như cũ, chúng ta đều kiểm tra qua rồi đúng không."
Sau đó ông hỏi một vài người thợ mộc khác: "Làm thế nào mà ổng có thể chui vào trong được?"
Không ai trả lời được, bọn họ cũng không dám quay lại, mở ván quan tài ra xem bên trong có lão Triệu hay không.
Mọi người ngồi một lúc, Lão Trịnh đề nghị đi tới nhà lão Triệu, những người khác cũng đi theo, nhưng không thấy ai.
Lần này mọi người đều hoảng sợ.
Đối với họ, dù là cá mang tên thị dân trên lưng, hay tự đập chết mình, ăn cá ngang bằng ăn thịt người, những thứ này đều không đáng sợ bằng ma quỷ.
Thợ mộc già nhổ nước bọt vào tường dùng đế giày chà chà: "Nghe này, không có ai ở nhà nên không nhất thiết là đã xảy ra chuyện, trên người lão già kia có mùi rượu nồng như vậy, vừa nhìn là biết uống không ít rượu, có lẽ lúc này đang nằm trong cái góc xó nào đó cũng nên."
"Thế trong quan tài là......" Thợ mộc trẻ run bần bật.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, quan tài nặng gấp đôi đặt ở nơi đó, cho dù không phải là lão Triệu nằm ở bên trong, thế thì vẫn còn có những người khác.
Không có khả năng chỉ có mình Lý Nhị Bản.
Thân phận của người bên trong trước bỏ qua một bên không nói, thế nắp quan tài đều đã bị đóng đinh, là người ai có thể chui vào được.
Chỉ có ma quỷ mới làm được.
Có quỷ.
Bọn họ nhìn thấy câu trả lời trong mắt nhau.
"Đừng nói với ai hết, ở nhà cũng đừng nhắc một lời, cứ giả bộ như không biết gì!" Lão thợ mộc nhìn chằm chằm bọn họ nói.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Sự tình này mà nói ra thì chỉ khiến thị trấn càng thêm hỗn loạn mà thôi.
"Ta không muốn bắt cá nữa." Lão Trịnh xuất thần bước đi, "Cao Đức Quý nói, đoạt tuổi thọ của người khác sẽ bị sét đánh."
"Cháu cũng không muốn, tỷ tỷ của cháu cho cháu một cuốn sách bên trong có ghi, ngẩng đầu ba thước có thần minh, người đang làm, trời đang nhìn, không phải lúc báo ứng còn chưa tới thì không sợ, còn có nhân quả luân hồi, cháu rất sợ gặp báo ứng." Thợ mộc trẻ nức nở.
Có thợ mộc phụ họa: "Đúng vậy, ăn cá của người khác, nửa đời sau sẽ phải luôn lo lắng hãi hùng, sống không yên ổn."
Không khí đầy áp lực.
Người thợ mộc già hỏi: "Có ai trong số các con bắt được cá của mình không?"
Tất cả đều lắc đầu.
"Ta cũng không bắt được." Dưới ánh trăng, mái tóc thưa thớt của người thợ mộc già đã bạc trắng hơn phân nửa, ông nói: "Buổi chiều ngày mốt sẽ tới một đợt thủy triều, chúng ta có thể hợp tác tìm cá của chính chúng ta, không bắt của những người khác."
Vài người liếc nhìn bọng mắt chảy xệ của thợ mộc già.
Bọn họ đều đang suy nghĩ, một con cá mang tên người khác bơi tới trước mặt, nó tượng trưng cho tuổi thọ mấy chục năm, thật sự có thể phớt lờ không bắt được sao?
.
Nhà Lý Nhị Bản.
Tấm ván quan tài cao cấp bị cạy ra, Trần Ngưỡng đứng bên cạnh nhìn vào trong.
Bên trong quan tài là hai cổ thi thể.
Một người là Lý Nhị Bản, người còn lại là Triệu lão đầu.
Xếp chồng lên nhau.
Triệu lão đầu nằm ở trên, ông ta nhắm nghiền mắt, ống quần bẩn thỉu cuộn lên đến đầu gối, không mang giày, trên móng chân và lòng bàn chân dính đầy bùn đất.
Ngoài ra trên áo còn có một số vết bùn ướt.
Đây rõ ràng là bộ dáng đi bắt cá.
Trên mặt lão Triệu vẫn còn nét cười, trông rất vui vẻ hài lòng.
Trần Ngưỡng nhìn một hồi, có loại ảo giác rằng xác chết sẽ đột ngột mở mắt, anh gọi Triều Giản đến giúp di chuyển tấm ván quan tài trở về vị trí cũ.
"Theo tình hình trước mắt tới xem, rất có thể lúc lão Triệu ở bờ sông ăn cá của Lý Nhị Bản, cá của lão ta cũng bị người khác ăn mất, cho nên một lúc sau lão cũng chết." Trần Ngưỡng nói ra suy đoán của mình, "Lão Triệu hoạt động trong thị trấn mà chúng ta gặp thật ra là đã chết."
"Vậy thì lão Triệu lại vì lý do gì tới tìm Lý Nhị Bản?" Trần Ngưỡng nghĩ không ra, "Lão đoạt mất tuổi thọ của Lý Nhị Bản, hại chết hắn, còn chạy vào quan tài của đối phương, đây có thể là tin tức hoặc là nhắc nhở gì đây?"
Triều Giản chống nạng đứng bên cạnh: "Không biết."
Trần Ngưỡng bị câu trả lời thẳng thắn của hắn làm cho nghẹn lời: "Thôi vậy, thực sự có quá ít manh mối, cảm giác như thể triển khai không được ấy, chúng ta tiếp tục tìm thêm chút manh mối trước đã."
"Bây giờ là chưa đến tám giờ, cửa sau đóng lại lúc mười giờ, vì vậy chúng ta không cần vội vã trở về." Trần Ngưỡng đặt điện thoại vào trong túi, kéo Triều Giản đi ra ngoài.
Cách đây không lâu, bọn họ biết được nhà của Lý Nhị Bản từ một người dân trong thị trấn, khi đến nơi thì đúng lúc gặp được nhóm thợ mộc đang vội vàng từ trong nhà chạy ra.
Lúc ấy Trần Ngưỡng nghĩ thầm, nhà của Lý Nhị Bản nhất định có manh mối quan trọng.
Thực tế thì, nhà của Lý Nhị Bản xác thật có manh mối, nhưng bọn họ lại không thể rút ra các quy tắc nhiệm vụ từ đó.
Trần Ngưỡng muốn đến những ngôi nhà khác của những người đã khuất, có lẽ có thể tìm thấy một số điểm tương đồng từ những người đã chết.
Không chỉ bản thân người đã khuất, hoàn cảnh nhà của đối phương cũng phải lưu ý.
Trần Ngưỡng cảm giác cổ hơi ngứa, nốt muỗi đốt cũng sắp bị anh cào cho xuất huyết, lúc này chỉ mới bắt đầu, anh cũng đã nhận ra sự phiền phức của nhiệm vụ lần này, thị trấn không giống như một ngôi làng, đất rộng người đông, ngoài người địa phương còn có những người buôn bán từ nơi khác đến, tưởng chừng là manh mối nhưng thực chất đa số đều là lầm đạo(đánh lừa, ám chỉ sang một hướng đi sai lầm).
"Muỗi tại sao lại không cắn cậu?" Trần Ngưỡng túm lấy cổ Triều Giản tìm kiếm, buồn bực nói.
Chợt nghĩ đến cái gì đó, anh "À" một tiếng, nói: "Tôi biết rồi, thể trạng của cậu nhiều lông nhiều tóc, muỗi sợ lạc đường."
"......" Triều Giản cũng à một tiếng như đang nhại theo anh, "Chỉ có anh thông minh."
Trần Ngưỡng nghe hiểu hắn nói móc mình, anh không sao cả nói: "Hai đốt trên cổ của tôi bị cắn lúc ở cửa trấn khi mới tiến vào nhiệm vụ, mấy đốt trên cánh tay là lúc sau mới bị cắn, không to cũng không ngứa lắm."
"Muỗi ở trấn khẩu không cùng loại trong thị trấn, loại trong thị trấn hiền hơn một chút."
Triều Giản mượn ánh trăng nhìn cổ Trần Ngưỡng, hai đốt muỗi cắn đã sưng to lên hơn hồi chiều trước khi ra ngoài, chảy ra tơ máu, hắn nhíu mày nói: "Trở về."
Trần Ngưỡng sửng sốt một chút: "Bây giờ trở về à?"
"Nhiều muỗi." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng giật mình: "Cứ tiếp tục đi, không cần dừng lại cũng không sao, cỏ đuổi muỗi cũng có phần hữu dụng."
Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy tiếng phàn nàn từ con đường bên trái.
"Thật nhiều muỗi, tôi thật sự rất hối hận, không nên không thích chiếc áo chống nắng mua năm ngoái vì nhìn không đẹp, phải đợi đến khi có cái mới mới mặc, lại càng không nên mặc quần lửng lộ mắt cá chân, ah ah ah ah, tôi sắp chết rồi."
"Vòng tay của cô đâu?"
"Rác rưởi, tôi bị lừa, đánh giá năm sao đều là giả, nói cái gì mà dùng siêu tốt, cụ tổ chống muỗi, có thể sử dụng trong 48h đến 72h, lúc này tôi mới dùng bao lâu đã hết tác dụng, đuổi cái cớt muỗi ấy chứ đuổi, đợi trở về chị đây sẽ gõ bàn phím khẩu nghiệp!"
Em gái mắt to bước ra từ con đường nhỏ, dừng lại tiếng chửi bới trong miệng, cô nàng ra sức vẫy tay chào Trần Ngưỡng và Triều Giản, thái độ rất giống đồng hương nhìn thấy đồng hương, hai mắt còn rươm rướm nước nữa chứ.
Trần Ngưỡng đợi cô nàng và Châu Châu tới gần, liền hỏi: "Hai người đi đâu thế?"
Châu Châu nói: "Chỉ đi dạo một vòng thôi."
Em gái mắt to nói cùng lúc với cô: "Chúng tôi đến căn gác nhỏ đối diện nhà trọ."
Trần Ngưỡng nhìn về phía Châu Châu.
"Đúng vậy, đi căn gác nhỏ, ở đó được một lúc thì đi dạo quanh thị trấn." Châu Châu nói, "Rồi chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó, tiếp tục đi dạo liền dạo đến bây giờ."
Em gái mắt to hỏi Trần Ngưỡng: "Cơm chiều của nhà trọ là gì?"
"Cá." Trần Ngưỡng nói, "đủ loại."
Em gái mắt to: "......"
"Tiêu luôn, tôi cực kì ghét ăn cá, coi bộ đồ ăn vặt trong túi phải ăn ít một chút mới được."
Em gái mắt to nói xong,ánh mắt ngó về phía Triều Giản, thì thấy khóe miệng và khuôn mặt hắn dường như điều có vết thương, cô nàng không dám tin dụi dụi mắt.
Ai đánh?
Bọn họ đã bỏ lỡ điều gì ư ?
Em gái mắt to nháy mắt ý bảo Châu Châu mau nhìn.
Phản ứng của Châu Châu không lớn bằng cô nàng, nhìn thấy rồi thôi, không để ý hay tò mò.
Tầm mắt của Trần Ngưỡng dời xuống, đáp xuống điện thoại trong tay Châu Châu: "Buổi tối còn chụp ảnh hả?"
Châu Châu cầm điện thoại bằng hai tay, có vẻ như cô rất thích cầm như vậy: "Tôi không chụp nhiều, cứ cầm thôi."
"Cô cứ cầm như vậy, điện thoại sẽ đầy mồ hôi cho coi." Em gái mắt to càu nhàu, gãi gãi mặt nói với Trần Ngưỡng, "Anh Trần, tôi và Châu Châu đến bây giờ chỉ đụng phải các anh, không gặp được những người khác."
"Nhiệm vụ không phải không gian phong bế, rất nguy hiểm, không dễ gặp nhau khi tách ra hành động riêng, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể biết ngay được."
Trần Ngưỡng nhướng mày, kỳ thật là phong bế, chẳng qua là cảnh tượng có hơi lớn chút.
Anh hỏi: "Giờ hai cô muốn về nhà trọ à ?"
"Ừm, ngày mai ban ngày lại điều tra tiếp." Áo chống nắng của Châu Châu là màu trắng, rất dài, cô mở ra mặc, chiếc mũ phía sau cài lên, che đi mái tóc ngắn màu xanh lam của cô.
"Thời tiết này, không thể ra ngoài vào buổi tối." Em gái mắt to phun nước đắng, "Trước khi trời tối thì không có nhiều muỗi, vừa tối thì ôi mẹ ôi, muỗi đực muỗi cái một đường đồng hành, thật thân thiết."
Trần Ngưỡng: "......"
Em gái mắt to nói: "Mọi người trong thị trấn đều đang ăn cá, xương cá, nội tạng cá gì đó đều đổ ở cửa ra vào hoặc là góc nhà, sẽ rất tanh, đặc biệt dễ dàng thu hút muỗi."
Trần Ngưỡng gật đầu đồng ý, quả thật rất tanh.
Vào giờ ăn tối, thị trấn tràn ngập mùi cá, nhưng bây giờ chỉ còn lại mùi tanh.
Mùi tanh ở khắp mọi nơi.
Cứ như thể cả thị trấn nằm trong bụng một con cá.
"Muỗi không cắn Châu Châu." Em gái mắt to vừa hâm mộ vừa ghen tị nói.
Châu Châu ho hai tiếng: "Gì nhỉ, là thể chất của cô quá thu hút chúng nó, hai ta đi chung với nhau, tôi dính phải ánh sáng của cô đó."
Em gái mắt to: "......"
Cô nàng muốn hỏi Trần Ngưỡng xin chút cỏ đuổi muỗi, lại ngượng ngùng mở miệng.
Trần Ngưỡng nhìn ra tâm tư của tiểu cô nương, chủ động đưa cho một ít.
Em gái mắt to kích động hai tay run lên, tim đập loạn nhịp: "Cảm ơn anh!"
"Anh Trần, anh đẹp trai lại tốt bụng, nhất định sẽ sống sót trở về, à không, anh sẽ sống đến cuối cùng, tôi phù hộ cho anh, chúc phúc anh......"
Càng nói càng khoa trương, còn khoa tay múa chân, tự mình cũng cảm thấy cảm động.
Trần Ngưỡng không nói nên lời kéo khóa ba lô, anh nhớ tới một câu mình đã đọc ở đâu đó, trong lòng mỗi người đều có tính cách biểu diễn, có người mạnh mẽ, có người nhạt yếu, có người lại rớt mạng, lâu lâu mới lên một lần.
Văn Thanh thuộc về người trước.
Đa số mọi người thuộc về hai loại sau.
Trần Ngưỡng nói ra chuyện Lý Nhị Bản và Triệu lão đầu, anh ở thế giới nhiệm vụ có thói quen đưa ra ý tốt trước, chủ động tỏ vẻ mình để ý việc đoàn đội hợp tác, sau đó mới hỏi hai tiểu cô nương có phát hiện gì hay không.
"Chúng tôi nghe được cá chỉ người lớn mới có, trẻ em không có." Châu Châu nói, "Trẻ con sẽ không phải chịu tội."
Em gái mắt to đắm chìm trong câu chuyện ma hai người một cái quan tài, giọng nói run rẩy: "Trên thực tế chúng cũng bị tội, cha mẹ chết, đứa trẻ sẽ không có nhà."
"Chúng ta không phải là người của thế giới này, bất lực." Châu Châu thở dài.
Bốn người đứng hai chỗ, một người im lặng, ba người còn lại đột nhiên lâm vào trầm mặc.
"A đúng rồi, chỗ có bà điên hai tôi không dám đến, nhưng tụi tôi đã vào một gia đình ở trấn tây!" Em gái mắt to nói, "Nam chủ nhân tên là Dương Nhị Trụ, lúc anh ta tiếp đãi tụi tui, thỉnh thoảng lại bỏ đi, mỗi lần rời đi thì rất là khẩn trương, lúc trở về thì thả lỏng, bộ dạng như vậy đặc biệt giống lúc tôi nuôi chó con."
"Tôi và Châu Châu đều hoài nghi anh ta bắt được cá của mình, nuôi ở trong phòng."
"Hai đứa tui muốn lẻn vào trong phòng để xác nhận, nhưng không thành công, bởi vì vợ anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm." Châu Châu nói, "Phỏng chừng chỉ có thể chờ tới ngày mốt bầy cá tới mới có cơ hội."
Trần Ngưỡng như có điều suy nghĩ.
"Đi thôi."
Giọng nói trầm thấp và thiếu kiên nhẫn vang lên bên tai, suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị phân tán, anh nói với hai cô gái nhỏ: "Tôi với đệ đệ sẽ đi tiếp, hai người trên đường trở về chú ý an toàn."
Trần Ngưỡng nói thêm: "Nếu nhìn thấy những người khác ở nhà trọ, hãy nói với bọn họ 9:30 tập hợp, chúng ta sẽ trao đổi thông tin vào lúc đó."
Em gái mắt to nhìn Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi xa, cô ái muội nói: "Đệ đệ này không phải thật đệ đệ, thật tốt."
Châu Châu vô ngữ: "Bà hâm mộ cái gì thế?"
"Tôi cũng muốn có một đệ đệ đẹp trai như vậy á." Em gái mắt to bỗng nhiên nói, "Châu Châu nè, buổi tối mà bà còn đội mũ trắng, nhìn ghê quá đi."
Châu Châu run rẩy: "Vốn dĩ tui còn không cảm thấy có cái gì, bà vừa nói vậy, lông tơ của tui đều dựng thẳng lên luôn rồi này."
Cô vội vàng bỏ mũ xuống, xoa xoa cánh tay nói: "Chúng ta nhanh đi thôi."
Cuối cùng lại nói: "Đi vào chỗ có ánh sáng."
"Biết rồi, tôi mới không lựa chỗ tối để đi đâu, lỡ như từ đâu đó có một bàn tay đột nhiên duỗi ra......" Em gái mắt to không dám nói tiếp.
.
Trần Ngưỡng và Triều Giản không đi miếu thổ địa gặp người phụ nữ bị điên, nơi đó không gần với vị trí hiện tại của bọn họ, nếu đi tới đi lui cộng thêm thời gian kiểm tra, rất có thể sẽ bỏ lỡ thời gian đóng cửa của nhà trọ.
Bọn họ đi dọc theo một phương hướng, cuối cùng đến phía sau căn gác nhỏ đối diện nhà trọ.
Tới cũng tới rồi, không có lý do gì mà không vào.
Trần Ngưỡng nhìn lên căn gác nhỏ trong bóng tối, thực ra anh thích ban ngày hơn nếu phải vào một nơi mang đậm hương vị dân quốc nặng nề này, nhưng có vài thứ thích buổi tối, cũng chỉ đi ra vào buổi tối.
Ngay khi anh nghĩ vậy, một bóng người xuất hiện ở cửa gác xép.
Trần Ngưỡng sững người tại chỗ.
Mãi cho đến khi bóng người tiến lại gần anh một chút, anh mới có thể nhìn ra đó là ai.
"Hương nữ sĩ, hóa ra là cô." Trần Ngưỡng nắm lấy chiếc nạng của Triều Giản, cười chào hỏi.
Hương Tử Mộ để mặt mộc, làn da rất trắng, mái tóc lại cực đen hiệu ứng hình ảnh khiến cô như một nhân vật truyện tranh, không chân thực, chất lượng âm thanh của cô trông khác lạ trong bối cảnh ảm đạm.
"Cậu Trần, Cậu Triều."
Trần Ngưỡng nhướng mày, trong nhóm nhiệm vụ giả, chỉ có một mình Hương Tử Mộ gọi Triều Giản bằng một cách chính thức như vậy, những người khác toàn gọi là "đệ đệ của anh".
"Trên gác xép có phát sinh tình huống gì không?"
"Không có." Hương Tử Mộ sửa lại cổ tay áo bên trái.
Trần Ngưỡng chú ý tới chi tiết này, chính xác mà nói không phải sửa, mà là kéo xuống.
Mùa hè nóng nực, dù chuyển động hay bất động đều có thể toát mồ hôi hột, nguyên nhân Họa sĩ mặc áo có tay dài, là vì sợ thân thể đụng tới thứ bẩn thỉu, cho nên mới bao kín mít từ đầu đến chân như vậy.
Còn cô gái này là vì điều gì?
Chống nắng ư ?
Không phải, chống nắng nên giống như Châu Châu.
Trần Ngưỡng nhìn thoáng qua cổ tay trái của Hương Tử Mộ: "Trên gác xép tối đen như mực, Hương nữ sĩ một người đi vào, không sợ sao?"
Hương Tử Mộ nói: "Tôi có điện thoại di động, bật đèn pin."
Trần Ngưỡng: "......"
Hương Tử Mộ dường như biết được trong lòng Trần Ngưỡng nghĩ gì, cô cho anh một bộ lý do thoái thác khác: "Tôi tin kiếp trước kiếp này, tin quỷ thần, cũng tin nhân quả báo ứng, trong lòng tôi không có chỗ tối, tự nhiên sẽ không sợ đi vào chỗ tối."
Trần Ngưỡng nói: "Nhưng thị trấn này là thế giới nhiệm vụ, nơi này lệ quỷ chỉ biết dựa theo quy tắc gϊếŧ người, quy tắc thiết lập cấm kỵ, ai xúc phạm thì sẽ lập tức bị gϊếŧ, cho dù không có liên quan đến ân oán trong bối cảnh nhiệm vụ đi nữa."
Ánh mắt Hương Tử Mộ lộ vẻ lạnh nhạt: "Tôi nói là tôi, chỉ đại biểu cho quan điểm cá nhân của một mình tôi về cuộc sống."
Trần Ngưỡng nhìn cô: "Hiểu rồi."
Hương Tử Mộ hỏi Trần Ngưỡng: "Các người muốn vào gác xép?"
Trần Ngưỡng đang muốn trả lời, lại nghe thấy Triều Giản bực bội nói: "Không dứt đúng không?"
Hương Tử Mộ lập tức rời đi.
Tốc độ nhanh đến mức Trần Ngưỡng còn chưa kịp phản ứng, anh ngửi thấy mùi thơm trong không khí, đó là mùi trên người Hương Tử Mộ, không rõ là huân hương hay là sản phẩm tắm rửa.
"Tôi còn chưa nói chuyện cụ thể với cô ta nữa, thôi quên đi, trở về tập hợp rồi nói sau." Trần Ngưỡng liếc nhìn Triều Giản, "Cậu không thích cô ta."
Mặt mày Triều Giản hầm hầm: "Tôi ghét tất cả những người xấu xí."
"Ờ, cả thế giới này đều xấu xí."
Trần Ngưỡng bật đèn pin điện thoại, nhấc chân bước lên gác xép:
"Nếu chúng ta có thể đi đến cuối cùng, cởi bỏ thẻ thân phận, tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ khoa mắt."
Mặt Triều Giản co giật.
Căn gác trống trải không có thứ gì, Trần Ngưỡng đi từ dưới lên lầu, nhìn nhà trọ đối diện, thẳng vào khu VIP ở lầu hai.
Căn phòng nơi các thương gia ở.
Trong cửa sổ có ánh đèn điện, nhà trọ họ Tề giành ra những phòng tốt nhất tiếp đãi các thương gia.
"Tôi tưởng sẽ có bình phong, đàn cổ, bàn làm việc, bàn trang điểm, v.v." Trần Ngưỡng giơ điện thoại chiếu chiếu ra phía sau, "Dù thế nào thì cũng phải là tượng Phật, Ngọc Quan Âm, nhưng không ngờ chỉ là một tòa nhà trống."
Giữa kẽ răng của Triều Giản truyền ra tiếng rắc rắc rắc, nếu Trần Ngưỡng ngửi không thấy mùi sữa, anh còn thực sự nghĩ rằng đối phương đang ăn sữa viên.
Hiện tại Triều Giản uống thuốc không cần nuốt, trực tiếp cắn ra nhai.
Trần Ngưỡng hoài nghi Triều Giản đang lợi dụng vị đắng của thuốc để khắc chế bản thân.
"Cậu nhai nát thuốc như vậy, vị đắng tan ra trong miệng không khó chịu hả." Trần Ngưỡng lấy ba lô xuống, "Trong túi có hai chai nước, một chai có vị quả mận, còn một chai là nước sôi để nguội, cậu muốn uống cái nào có thể lấy tùy ý."
Không hiểu sao Triều Giản đột nhiên lại trở nên kích động, hắn đổ thêm hai viên thuốc vào miệng, nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng, hai hàm răng không ngừng phát ra tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Ánh đèn pin của Trần Ngưỡng thoáng xẹt quá mặt hắn, bộ dạng của Triều Giản hiện giờ không khác gì lệ quỷ.
"Chúng ta đi xuống đi." Trần Ngưỡng nhanh chóng buông điện thoại xuống, ánh đèn chiếu vào tấm gỗ trước mặt.
Triều Giản không nhúc nhích, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Ngưỡng, hơi thở nặng nề: "Anh còn nhớ tôi đã nói gì không?"
Trần Ngưỡng mờ mịt nói: "Câu nào?"
Dưới lầu có tiếng ồn ào, chặn lại cuộc nói chuyện của Trần Ngưỡng và Triều Giản.
Là thầy Tạ và Lão Ngô đã trở lại.
Lão Ngô đang nói xấu cô Kiều, nói cô không biết kiềm chế bản thân, dám làm bậy trong thế giới nhiệm vụ, không có đàn ông hầu hạ thì sẽ chết không bằng.
Thầy Tạ không chút lưu tình chọc thủng ông ta: "Anh vốn tưởng rằng mình có thể cùng cô ta phát sinh chút gì đó, nhưng không dự đoán được cô ta lại bỏ rơi anh mà chọn người khác, cô ta chê anh, cho nên anh ở đây mắng cô ta là kỹ nữ."
Mặt Lão Ngô nóng lên như bị lửa đốt: "Chuyện không phải như vậy!"
Thầy Tạ nghiêm khắc nói: "Trước không nói đây là thế giới nhiệm vụ, nói chết là chết, trên tay anh rõ ràng đeo nhẫn, là người đã có gia đình, sao có thể vụиɠ ŧяộʍ ngoại......"
Lão Ngô tức giận ngắt lời hắn: "Đã nói chuyện không phải là như vậy, thầy Tạ, tôi gọi cậu là thầy là cho cậu mặt mũi lắm rồi, đừng có coi tôi là học trò của cậu, bằng không thì mọi người vô phương hợp tác!"
Cửa sau của quán trọ đứng một người, là quả phụ Chu, chị ta cầm đèn lồng đi được một đoạn ngắn thì dừng lại.
Góa phụ Chu không gọi thầy Tạ và Lão Ngô, mà chỉ lặng lẽ đứng bên vệ đường.
Giống như một người dẫn đường.
Trần Ngưỡng lui vào gác xép, nhẹ nhàng đóng nửa cánh cửa sổ lại, thì thầm với Triều Giản nói: "Chúng ta......"
Tiếng nói chợt dừng lại vì có trọng lượng đè lên người anh.
Thiếu niên xách ba lô đeo ở sau vai, hai tay cầm nạng, đặt ở trước cổ của anh: "Cõng tôi."
Trần Ngưỡng: "......"
Đột nhiên lại như vậy.
Móng tay của Trần Ngưỡng tuy chưa mọc dài ra nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, anh không cần dùng tay đỡ chân Triều Giản.
Thiếu niên trên lưng đột nhiên nói: "Hơn nửa giờ rồi tôi không ăn sữa viên."
"Ả? À." Trần Ngưỡng vừa đi vừa nói chuyện, "Trong túi cậu hết rồi hả? Nếu không có thì......"
Có hơi thở ấm áp lướt qua tai trái của Trần Ngưỡng, lướt qua má anh, tiến đến gần miệng và mũi anh, kèm theo giọng nói khàn khàn của người thiếu niên: "Không có mùi sữa."
Trần Ngưỡng theo bản năng ngửi ngửi: "Ừ, không có."
Tất cả đều là đắng mùi thuốc đắng cực kỳ khó chịu.
Lúc Trần Ngưỡng bước đến cầu thang, Triều Giản từ trên lưng anh tuột xuống, mỗi bên chống một cây nạng: "Mang ba lô đi."
"Trời rất tối, để tôi cõng cậu xuống." Trần Ngưỡng đeo ba lô vào, thấy Triều Giản nhất quyết muốn tự mình đi xuống, anh không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, "Tôi chiếu sáng cho cậu, cậu có thể đi từ từ."
Cầu thang làm bằng gỗ, khi bàn chân dẫm lên sẽ phát ra tiếng kêu cót két.
Thói quen đếm nhẩm của Trần Ngưỡng không tự giác xuất hiện, anh soi đèn pin xuống, sau khi đếm xong thì nói, "Tôi đã đọc một câu chuyện ma trước đây, nói về việc đếm cầu thang, thêm một tầng hoặc ít một tầng, tôi sợ đến mức không dám tự mình leo lên cầu thang, luôn phải kéo theo em gái tôi đi cùng."
Bên cạnh vang tiếng nói của thiếu niên: "Vậy hả?"
Lời Trần Ngưỡng muốn nói vừa đến bên miệng, thì đột nhiên lỗ chân lông toàn thân thoáng chốc toàn bộ mở ra, từng luồng khí lạnh lẽo điên cuồng chui vào bên trong, anh như rớt xuống hầm băng.
Không đúng!
Âm thanh và nhịp điệu của nạng va vào tấm gỗ không giống nhau......
Người bên cạnh không phải là Triều Giản!
Thiếu niên dừng ở cầu thang, chống nạng xoay người, im lặng nhìn Trần Ngưỡng, hé môi nói: "Sao vậy?"
Trần Ngưỡng cố gắng kiểm soát nhịp tim và hô hấp của mình, nhưng không có tác dụng gì, anh lao nhanh xuống cầu thang.
Một giọng nói vang lên sau lưng anh, giọng điệu chậm rãi và ung dung.
"Làm sao vậy?"
Trần Ngưỡng cắn mạnh các đốt ngón tay, máu từ vết cắn chảy ra, cơn đau buộc dây thần kinh đang đập điên cuồng của anh bình thường lại, anh quay lại như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không sao, chúng ta về nhà trọ đi, lát nữa sẽ đóng cửa."
Thiếu niên đứng trên bậc thang nhìn anh: "Được."
Lưng Trần Ngưỡng đổ mồ hôi, không được, anh không thể rời đi, Triều Giản vẫn đang đợi anh trên gác xép.
Hơn nữa anh cảm thấy, phương pháp thoát khỏi con quỷ này rất có thể là ở ngây đây.
Nếu rời đi, anh sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.
Bình tĩnh lại nào, Trần Ngưỡng nhắm mắt lại, quỷ dùng khuôn mặt của Triều Giản, vết thương bị Hướng Đông đánh đều có, giống hệt như thật, không đáng sợ chút nào, điều này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, không quá sợ hãi đến mức vô pháp tự hỏi.
"Không phải nói muốn trở về nhà trọ sao, tại sao còn không rời đi?"
Thiếu niên chống nạng đi về phía Trần Ngưỡng, cúi đầu cười với anh: "Vì sao luôn là nói một đàng làm một nẻo, luôn đùa giỡn tôi vậy, ca ca."
......................................╰(*"︶"*)╯╰(*"︶"*)╯╰(*"︶"*)