Tác giả: Tây Tây Đặc
Trần Ngưỡng ở trong phòng ghi lại dân số của thị trấn vào cuốn sổ nhỏ, thấy ai sống một mình thì gạch tên bỏ, đột nhiên bất thình lình nghe thấy tiếng thét to của thầy Tạ, anh giật mình làm cây bút trên tay run lên chọc thủng trang giấy.
Trong ấn tượng của Trần Ngưỡng, thầy Tạ vẫn luôn thuộc về phái người ổn trọng, chưa bao giờ hoảng sợ đến nỗi la to lên như vậy.
Trần Ngưỡng mới vừa mở cửa phòng ra, thầy Tạ đã lảo đảo chạy vào, vỏ bìa cứng bị anh ta nắm chặt đến ướt nhũn: "Mèo, mèo...... Là mèo......"
"Mèo, người, mèo......" Thầy Tạ nói năng lộn xộn, thượng hoả mọc ra mấy vết phồng rộp to đùng không hiểu sao lại vỡ ra, dịch mủ chảy ra dính vào bên ngoài miệng.
Trần Ngưỡng cầm khăn giấy trên bàn, rút một tờ đưa cho anh ta: "Anh từ từ nói, đừng gấp."
Thầy Tạ run rẩy cầm lấy tờ khăn giấy, không lau vết phồng rộp đang chảy mủ, mà chỉ niết ở trong tay, cả người còn chưa tỉnh táo.
Trần Ngưỡng hỏi: "Sao chỉ có một mình anh lại đây, lão Ngô đâu?"
Thân thể của thầy Tạ chợt run lên lập cập, tờ khăn giấy và tấm bìa cứng trong tay cầm không được nữa, rớt xuống mặt đất.
Một phỏng đoán chợt nảy ra trong đầu Trần Ngưỡng, lão Ngô, mèo?
Mèo biến thành lão Ngô.
Qua một lúc thì thầy Tạ cũng đã bình tĩnh lại không ít, anh ta nói như thế với Trần Ngưỡng, anh ta vốn là người có thói quen tổng kết ngắn gọn mọi chuyện, không cần kể chi tiết những việc nhỏ làm gì.
Phỏng đoán của Trần Ngưỡng đã được xác nhận, anh mở đôi môi có chút khô nói: "Con mèo bây giờ vẫn còn ở trong phòng?"
"Nó nhảy lên cửa sổ chạy ra ngoài rồi." Thầy Tạ ngồi phịch xuống ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, "Mèo thích sạch sẽ, khó trách trong phòng không có mùi hôi."
"Mèo quả thật rất thích sạch sẽ." Thầy Tạ liên tục nỉ non lập lại một câu.
Bên ngoài vang lên tiếng mắng thô tục, Hướng Đông vai trần đẩy cửa tiến vào, hắn đang tắm được nửa chừng thì vội vàng chạy đến, quần còn chưa kịp mặc xong, lưng quần hơi xệ xuống, lỏng le treo ở trên eo hông.
Đầu tóc Hướng Đông ướt đẫm, hắn đi đến trước ghế, trầm mặc nhìn xuống thầy Tạ đang thẳng thờ, rồi quay mặt nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản ở trước giường: "Có người chết rồi à?"
"Cái gì? Chết người, chết người á?!" Tiền Hán đứng ở cửa nơm nớp lo sợ hỏi.
Một hai phút sau, ngoại trừ lão Ngô, Hương Tử Mộ, Kiều tiểu thư, Cát Phi, những người khác đều có mặt ở trong phòng Trần Ngưỡng.
Trong phòng hơi thở của giống đực đặc biệt nồng đậm, nhìn không giống một gã gay lộ da thịt, vai rộng chân dài eo hẹp, trên cơ bụng hình giọt nước còn có vết nước chưa khô, trên người còn có một ít vết sẹo ngập tràn sự khát máu và gϊếŧ chóc, tất cả mọi thứ làm nên một tên đàn ông gợi cảm khiến chị em không thể từ chối, em gái mắt to ngượng ngùng che mắt, nhưng khi biết được chuyện thầy Tạ gặp phải, cô nàng lập tức buông tay không che.
Thẹn thùng gì đó, đã bị cảm giác sợ hãi dẫm bẹp rồi.
"Mèo làm sao có thể biến thành người được," Em gái mắt to siết chặt bả vai của Châu Châu, "Chẳng lẽ là mèo yêu?"
Mọi người: "......"
"Không đúng không đúng, không phải yêu." Em gái mắt to trừng lớn mắt, "Tôi hiểu rồi, thật ra lệ quỷ trong bối cảnh nhiệm vụ lần này không phải người, mà là mèo!"
Tư duy của em gái mắt to bắt đầu sinh động thái quá, tựa như một chú ngựa hoang bị bệnh trĩ: "Rất lâu về trước, có hai con mèo trong thị trấn nhỏ này yêu nhau, nhưng hai người chủ của chúng lại có thù hận sâu đậm, nên đã không cho phép chúng nó ở bên nhau, rồi mạnh mẽ chia rẽ chúng nó, đối xử với với chúng rất tàn bạo, rất có thể lúc đó con mèo cái đang mang thai, vì sinh non mà chết......"
Châu Châu cầm cây kẹo que nhét vào miệng cô nàng.
Trần Ngưỡng nhìn em gái mắt to và nghĩ tới Triệu Nguyên, não động của cả hai cô cậu này đều có cánh quạt thì phải.
"Thầy Tạ, lão Ngô kia là cái dạng gì?" Trần Ngưỡng hỏi.
Thầy Tạ nói: "Có hình dạng của mèo, cũng có cả hình dạng của người."
Hướng Đông dựa vào cạnh giường hỏi một câu: "Nửa người nửa mèo?"
Thầy Tạ xua tay: "Không phải như vậy."
"Con ngươi thẳng đứng, có động thái của loài mèo." Tinh thần của thầy Tạ không tốt lắm nhưng nói tiếp, "Nó bỏ chạy, tôi không biết lúc sau nó sẽ thay đổi thành cái dạng gì, nó có thể biến thành hình dáng của con người đi dạo trong thị trấn, cũng có khả năng hoàn toàn biến thành một con mèo."
"Ngươi nói là mèo biến thành người."
Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên trong phòng.
Trần Ngưỡng quay ngoắt qua nhìn cộng sự chưa bao giờ tham gia các cuộc trao đổi của đoàn thể, lắng nghe hắn nói: "Vậy sao không thể có khả năng là người biến thành mèo?"
Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Thầy Tạ đột nhiên từ ghế trên đứng lên: "Cát Phi!"
Em gắt to bị phản ứng của thầy ta làm cho sợ hãi, bám ở sau lưng Châu Châu run bần bật: "Tại sao lại có tên Cát Phi trong này nữa, chuyện này có liên quan gì tới hắn ư?"
"Cát Phi nói lão Ngô sẽ về trễ một chút, cậu ta nói hộ lão Ngô, cho nên lão Ngô còn sống." Thầy Tạ kích động nói, "Điều này có nghĩa người đàn ông trong phòng tôi không phải người biến thành mèo, mà là mèo biến thành người, nó sẽ biến thành bất kỳ ai trong số chúng ta, chà trộn vào đoàn thể để hại người!"
Hướng Đông cười hừ một cái: "Điểm này nhưng chưa chắc nhé."
Chỉ số thông minh của thầy Tạ dường như vẫn chưa trở về mức trung bình: "Có ý tứ gì?"
Châu Châu giải thích cho thầy Tạ nghe: "Thứ nhất, Cát Phi không nhất định phải gặp lão Ngô, thứ hai, nếu gặp được, cũng chưa chắc đó là lão Ngô thật."
"Cát Phi đâu?" Tiến vào phòng nãy giờ không nói gì Tiền Hán bỗng nhiên hỏi, "Tôi chưa thấy cậu ta vào phòng, không biết cậu ta về chưa?"
Sắc mặt thầy Tạ lại trắng thêm vài phần: "Cát Phi là quỷ?"
"Sao mọi người đều ở đây hết......"
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nói của người trẻ tuổi, lẫn theo một chút nghi hoặc.
Cát Phi đẩy cánh cửa chưa đóng tiến vào, Tiền Hán lui lại hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Đi WC, vừa về tới là tôi chạy đi liền." Cát Phi gãi đầu, "Tôi uống nước lạnh bị tiêu chảy, một ngày chạy toilet sáu bảy lần, không phải anh biết sao mà còn hỏi."
Trong giây lát Tiền Hán hơi hoảng hốt: "Đúng thế, cậu đã nói với tôi."
Cát Phi thấy mọi người đều nhìn mình, khó hiểu hỏi: "Mọi người sao thế, bộ có chuyện gì hả?"
Cậu chàng vừa tiến vào, trong phòng liền có mùi khó tả, hiển nhiên xác thật mới từ nhà vệ sinh trở về, sắc mặt cũng không quá tốt, phù hợp đặc trưng bị tiêu chảy nhiều lần, không phải nói dối.
"Hoá ra chỉ là hiểu lầm." Em gái mắt to lẩm bẩm.
Bầu không khí tốt lên rất nhiều.
Trạng thái của thầy Tạ thái thoạt nhìn đã hồi phục không ít, anh ta hỏi Cát Phi: "Cậu gặp được lão Ngô ở đâu?"
Cát Phi nói: "Trấn nam."
Thầy Tạ lại hỏi: "Ổng nói với cậu như thế nào?"
"Thì bảo tôi nói với thầy, sẽ về trễ chút," Cát Phi nói, "Bảo thầy đừng khóa cửa trong."
Thầy Tạ nhặt cái bìa giấy trên mặt đất lên: "Ông ta không nói muốn đi đâu sao?"
"Không nói." Trên mặt Cát Phi hiện lên vẻ suy tư như đang nhớ lại, "Nhưng lúc đó ổng lại dán mắt vào cửa sổ của một gia đình."
Sau khi Cát Phi nói xong, trong phòng chìm vào im lặng.
Cát Phi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Trấn nam là ở chỗ nào, nói rõ hơn chút." Lời nói của Trần Ngưỡng thay đổi, "Cậu dẫn chúng tôi đến đó."
Những người khác không ý kiến.
Trần Ngưỡng cất đồ vào ba lô rồi đeo lên lưng, anh chờ Triều Giản mang xong giày, liền đưa hai cây nạng qua, sẵn tiện lột vài viên bơ sữa cho cậu.
Hướng Đông và những người đứng ở ngoài cửa.
"Nếu anh trai tôi có một nửa của anh Trần, tôi ngủ mơ cũng cười tỉnh." Tiền Hán hâm mộ nói.
"Ít nhất cậu còn có anh trai, tôi là đứa lớn nhất trong nhà, cậu nghe tôi nói cái gì chưa?" Em gái mắt to bĩu môi, "Châu Châu, bồ thì sao?"
"Tôi có anh chị em," Châu Châu nói, "Tôi là em út."
"Oa, tớ còn tưởng rằng cậu là con một chứ." Em gái mắt to kề tai cùng bạn nói nhỏ.
"Khỉ thật, chán bỏ mẹ." Hướng Đông châm điếu thuốc, đầu nghiêng sang hướng Họa gia, "Tối muộn cùng ta lên lầu hai nhà trọ không?"
"Đi." Họa gia cách hắn xa một chút.
"Trốn cái đéo gì, lão tử mới vừa tắm rửa xong." Hướng Đông đóng nắp hột quẹt, dùng thân hột quẹt gõ gõ khung cửa, "Hai đứa bên trong kia, xong chưa hả, nếu còn tiếp tục lề mề nữa chắc trời sáng luôn quá."
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản bước ra khỏi phòng, đóng cửa, khóa kỹ.
"Lúc nãy ánh trăng khá đẹp, tôi còn nghĩ ngày mai thời tiết sẽ khá tốt, giờ nhìn lại toàn là mây đen."
Trần Ngưỡng ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, khi anh cất chìa khóa vào túi, đột nhiên nói: "Thầy Tạ, tôi muốn đến phòng của thầy nhìn xem."
"Vậy đi thôi." Thầy Tạ nói.
Thầy Tạ và lão Ngô ở trong căn phòng tận cùng bên trong, anh ta vừa đi vừa nói chuyện: "May mà tôi không khóa cửa, nếu không còn phải tìm bà chủ muốn chìa khóa dự phòng."
"Mọi người vào đi." Thầy Tạ mở cửa đi vào.
Trần Ngưỡng mới vừa bước qua ngưỡng cửa, thân thể liền cứng lại.
"Sao thế......" Em gái mắt mắt to ở phía sau thăm dò, rồi cô nàng nhìn thấy thứ gì đó, hoảng sợ hét lên rồi trốn ra sau lưng Châu Châu.
Trong nháy mắt Châu Châu nhìn thấy cũng nắm chặt di động.
"Tụi mày chặn cửa làm gì vậy?" Hướng Đông đẩy hai cô gái nhỏ ra, dừng ở sau lưng Trần Ngưỡng, hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong, điếu thuốc bên miệng run run.
Thầy Tạ, người trong phòng Trần Ngưỡng trò chuyện một lúc lâu, cũng là người mở cửa cho bọn, đang nằm trên mặt đất, hốc mắt chảy đầy máu tươi đen đặc.
Trồng mắt đã không thấy.
Trần Ngưỡng và Triều Giản, còn có Hướng Đông ở trong phòng, những người khác đều ở ngoài cửa.
"Rõ ràng thầy ta bị quỷ tập kích khi vừa tiến vào, nhưng tại sao lại không có chút động tĩnh gì kia chứ." Mặt Cát Phi tái mét.
"Rõ như vậy mà còn nhìn không ra sao?" Hướng Đông ngồi xổm trước thi thể, gần gũi nhìn hai hốc mắt máu me nhầy nhụa, "Trước khi tiến vào thì đã chết rồi."
"Vậy thứ chúng ta nhìn thấy......" Mặt Cát Phi càng trắng thêm vài phần, "Lúc nãy chúng ta ở chung với quỷ ư ?"
Không ai trả lời cậu.
Trần Ngưỡng nói với Triều Giản: "Đôi mắt là bị móc ra."
Triều Giản cắn sữa bơ: "Chung quanh thì sao? Quan sát hết chưa?"
Trần Ngưỡng gật đầu: "Không có một vết máu nào."
"Móc đôi mắt để làm gì?" Hướng Đông lì lợm chọt mỏ vào.
"Thầy Tạ...... Con quỷ ban nãy nói không đúng, không phải mèo sẽ biến thành người trà trộn vào trong chúng ta, mà là người biến thành mèo, là người biến thành mèo." Em gái mắt to nhận ra điều gì đó, cô nàng chỉ vào hốc mắt thi thể, run rẩy nói, "Lão Ngô, lão Ngô, không biết tại sao lại trở thành một con mèo, nhưng ổng vẫn thích ăn thứ đó! Ổng thích ăn thứ đó!"
Ngón tay Châu Châu cào vỏ vào điện thoại: "Nhưng thứ lão Ngô thích ăn là mắt cá, không phải mắt người mà."
"Có lẽ lúc biến thành mèo trong mắt của ông ấy, chúng ta chính là cá." Trần Ngưỡng nói ra một đáp án kỳ quái nhưng lại có vẻ rất thuyết phục.
"............"
Sau 7 giờ tối, nhóm Trần Ngưỡng tám con người rời nhà trọ đi về phía nam thị trấn, bọn họ đi một đoạn thì nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà treo một chiếc đèn lồng màu trắng.
Có thứ gì đó bay qua định dính vào mặt Trần Ngưỡng, nhưng bị nạng đẩy ra.
Đó là một tờ tiền giấy màu vàng.
Dùng để rải trong lúc đưa tang.
"Đêm hôm khuya khoắt thế này, mà còn có người đi đưa tang?" Em gái mắt to rất sợ hãi, phòng tuyến tâm lý của cô nàng đã gần đến cực hạn.
"Chắc là rải hồi ban ngày." Tiền Hán chà xát ngón tay, "Ban ngày tôi gặp phải mấy cái đám tang."
Lại có tiền giấy màu vàng bay qua, một tờ hai tờ, càng ngày càng nhiều.
Tất cả đều là tiền giấy.
Chúng bay quanh chân tám người Trần Ngưỡng, xuyên qua, bay về một hướng.
Ánh mắt Trần Ngưỡng nhìn theo những tờ tiền giấy, phát hiện phương hướng đó là dòng sông dưới thác nước, trong tiềm thức anh muốn đuổi theo chúng, nhưng một bàn tay đã kéo anh lại.
"Lại muốn chạy lung tung." Triều Giản cau mày.
Trần Ngưỡng dừng chân lại, tâm trí cũng trở lại bình thường.
Tám người, bảy người đều bật đèn pin di động, xung quanh tuy có ánh sáng nhưng vẫn khiến người ta khủng hoảng và hoảng sợ như cũ.
"Đi mau đi, điện thoại tôi sắp tắt nguồn rồi." Em gái mắt to nức nở khẩn cầu.
Trần Ngưỡng bảo Cát Phi tiếp tục dẫn đường, còn anh thì kéo Triều Giản đi ở cuối đội.
Triều Giản dùng nạng ngăn bước chân của Trần Ngưỡng, cúi đầu nghiêng đầu về phía anh: "Ngoại trừ tôi, đừng tin ai khác."
Trần Ngưỡng sững sờ: "Cậu đã phát hiện ra quy tắc mới rồi đúng không?"
"Chát"
Triều Giản giơ một cánh tay, lòng bàn tay áp lên mặt Trần Ngưỡng, lực đạo không nặng.
Trần Ngưỡng ngơ ra: "Làm gì vậy?"
"Muỗi." Lòng bàn tay của Triều Giản xoa các đường nét trên khuôn mặt anh rồi trượt xuống, xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh. (Tâm cơ boy)
Trần Ngưỡng giơ điện thoại lên để coi cho rõ, là xác của một con muỗi thật.
"Thị lực của cậu tốt thật, tối thui vậy mà cũng thấy được," Trần Ngưỡng kéo lực chú ý đã chạy khá xa về, "Kệ mấy con muỗi đi, chúng ta tiếp tục đi......"
Tiếng rống của Hướng Đông cắt ngang Trần Ngưỡng, thúc giục bọn họ đi nhanh lên.
Trần Ngưỡng tiến lên theo kịp đội ngũ, trong lòng thầm nghĩ lời nói vừa rồi của cộng sự: "Chúng ta đi đâu cũng luôn ở cùng nhau, chỉ có tách ra một lần trong thế giới ảo cảnh, lúc đó khi tôi nghe thấy tiếng nạng đã biết đó là giả, nếu quỷ muốn giả dạng thành cậu để gạt tôi, thật vậy thì tôi chắc chắn nó không có khả năng thành công."
Nửa câu sau chứa đựng sự kiêu ngạo và tự mãn mà anh không hề hay biết, giống như đang khoe ra và muốn một phần thưởng.
"Tôi là cộng sự của anh, lúc ma quỷ dùng khuôn mặt của tôi mê hoặc anh, anh không trúng kế, dễ dàng phân biệt được đâu là thật đâu là giả là kiến thức cơ bản," Triều Giản liếc anh, "Việc này cũng đáng để anh kiêu ngạo?"
Trần Ngưỡng: "......"
Anh tò mò hỏi: "Vậy nếu quỷ nó giả thành tôi, cậu có nhận ra trong một giây không?"