Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Triều Giản: "Không."

Trần Ngưỡng đang muốn mượn chuyện này trêu cậu một chập, thì đã nghe thấy câu tiếp theo.

"Tôi không cần nhìn." Triều Giản nói.

Không cần nhìn, thế dựa cái gì nhận ra sự khác biệt? Trần Ngưỡng sửng sốt một lúc rồi đi theo Triều Giản.

Triều Giản chống nạng đi về phía trước, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu có chút táo bạo: "Anh chỉ sợ quỷ, không sợ người, điểm này vừa tốt nhưng cũng không tốt."

Trần Ngưỡng thả bước chân vừa nâng lên về, ý này là muốn anh đề phòng con người?

Đề phòng ai?

Trần Ngưỡng nhìn mấy bóng lưng không xa trước mặt, mờ ảo âm trầm, nhìn không rõ lắm.

Đêm nay gió rất mạnh, nhưng lại không có một tia mát mẻ, oi bức không chịu nổi, còn có rất nhiều muỗi, sự trao đổi chất mau bị chích đến đầy đầu vết đốt.

Em gái mắt to thả tay áo xuống, cách quần áo gãi mạnh vài cái, hai cánh tay bị gãi tới mức không còn chỗ lành lặn, nhưng cô nàng dường như không thấy đau thì phải, cảm quan đều bị sự khủng hoảng và bất an nhét đầy.
"Sao vẫn chưa tới vậy?" Em gái mắt to ôm cánh tay hỏi.

"Gần đến rồi, ở đằng kia." Cát Phi giơ điện thoại lên quơ quơ, cửa một gia đình ở đằng kia lúc ẩn lúc hiện trong tia sáng.

Khi bọn họ đi ngang qua, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng "két két...... két két......".

Đó là thanh âm của vụn gỗ phi duơng(bay ra), từng khối ván gỗ bị cưa ra.

Bốn lần cá triều rút xuống, mỗi một lần trong thị trấn đều có thêm người chết, quan tài làm sẵn nhanh chóng dùng hết, nhóm thợ mộc phải gấp rút làm việc.

Chờ nhóm thợ mộc cũng chết hết, quan tài không có ai làm nữa.

Đến lúc đó, thi thể sẽ không thể an táng nhập quan, chỉ có thể tùy tiện tìm một nơi chôn cất.

Đợi đợt cá lần tiếp theo kết thúc, những người chôn cất thi thể có lẽ cũng không còn nữa.

"Meo ~"

Một tiếng mèo kêu đột nhiên phát ra từ mái hiên bên cạnh.
Bảy người Trần Ngưỡng đều dừng lại.

Con mèo nhìn xuống từ mái hiên, như thể đang nhìn họ một cách trịch thượng(bề trên nhìn xuống).

Đôi mắt màu xanh lam, phát sáng, rất sáng.

Con mèo chỉ kêu meo meo rồi dừng lại, cũng không chịu bỏ đi, nó cứ đứng trên mái hiên nhìn bọn họ.

Nó tạo ra ảo giác như đang quan sát bảy người Trần Ngưỡng.

"Nó có phải là Ngô...... Ngô tiên sinh không?" Em gái mắt to đè nén tiếng hét.

Cùng lúc với lời nói của em gái mắt to chính là một tiếng "Phanh".

Một cục đá không lớn không nhỏ lướt qua bầu không khí oi bức, đập vào con mèo trên máy hiên.

Con mèo nhanh nhẹn nhảy đi, cục đá đập vào mái hiên bật xuống nền đất tối.

Cát Phi là người ném cục đá.

Trần Ngưỡng nhìn về phía hắn: "Cậu sợ mèo?"

"Không đến mức sợ," Trong tay Cát Phi còn cầm mấy cục đá nhỏ, hắn nói, "Lúc nhỏ tôi đã bị mèo cào, nên không quá thích chúng."
Tiền Hán nói: "Cậu cũng gan quá đó, tôi cũng sợ mèo nhưng không dám lấy đá ném, sợ chọc nó xù lông rồi bị cho mấy vuốt thì toi, nên luôn trốn rất xa."

Cát Phi vỗ bờ vai của hắn coi như thấu hiểu.

Em gái mắt to rất quan tâm đến danh tính của con mèo: "Trần, Trần tiên sinh, con mèo đó......"

Trần Ngưỡng rút ánh sáng từ người Cát Phi về, kéo Triều Giản đi tiếp: "Nó chỉ là một con mèo hoang bình thường."

"Mèo hoang bình thường sao có thể kỳ quái như vậy được?" Em gái mắt to không tin.

Châu Châu thì lại tin lời Trần Ngưỡng nói: "Mèo ở thị trấn này không bắt chuột, không ăn cá, chúng nó đã đủ lạ rồi."

"Cũng đúng ha." Em gái mắt to đi được vài bước, đột nhiên bật thốt ra câu hỏi đè ép dưới đáy lòng từ nãy tới giờ, "Trần tiên sinh, bằng cách nào mà anh phát hiện ra được thầy Tạ đó là quỷ?"
Trần Ngưỡng nói: "Tôi không có phát hiện, chỉ nghĩ tới loại khả năng này khi đang khóa cửa phòng, vì muốn bảo hiểm một chút nên mới đi xem thử."

Sự thật chứng minh, không thể buông tha bất luận một cảm giác vi diệu nào hết.

Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đi chậm lại, hai người vô tình thụt lùi về phía sau đội ngũ, anh thì thầm nói: "Lúc đó cậu biết rồi phải không?"

Nạng của Triều Giản va vào mặt đường vang lên âm thanh rất lớn trong không gian yên tĩnh: "Biết cái gì hửm?"

Trần Ngưỡng nói: "Biết thầy Tạ đó là quỷ."

Triều Giản không thèm cho Trần Ngưỡng nửa cái khóe mắt.

Trần Ngưỡng đi tới trước mặt Triều Giản, rồi lùi lại về, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm hắn.

Tiếng nạng dừng lại, hình như Triều Giản cảm thấy chướng mắt, vươn tay kéo Trần Ngưỡng đến bên người: "Tôi không hiểu biết những người không liên quan."
Trần Ngưỡng sờ sờ mũi: "Tôi không nghĩ tới thầy tạ tại chết đột ngột như vậy, đây là lần thứ hai anh ta làm nhiệm vụ, khả năng đối phó mọi việc cũng rất tốt."

"Nơi này chính là kiểu mô phỏng điển hình của trò chạy thoát khỏi mật thất, thực lực cùng vận may, thiếu một thứ cũng không được." Trong hơi thở của Triều Giản trộn lẫn mùi bơ sữa và mùi thuốc tây, "Hai thứ này của anh ta chỉ mới vượt qua mức tiêu chuẩn."

Trần Ngưỡng thở dài: "Thân thủ chỉ hơi kém chút."

Quỷ chơi không lại nên chỉ có thể trốn, nhưng những con quái vật thì không, có thể xử lý chúng bằng vũ lực.

"Cõng tôi."

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị hai chữ này làm phân tán, anh nhìn người thiếu niên thường xuyên bảo anh cõng trong thế giới nhiệm vụ lần này: "Nạng của cậu không tốt sao?"

"Chẳng lẽ cậu đang dùng chính bản thân mình để tôi rèn luyện hả?" Trần Ngưỡng nghĩ đến loại khả năng thứ hai buồn cười này.
Triều Giản không nói một lời bò lên trên lưng Trần Ngưỡng.

Động tác tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

Sự căng thẳng và khó xử ban đầu không còn nữa, hiện tại hắn và cái người lúc trước kia, giống như hai người.

Hướng Đông ngậm điếu thuốc ở trong miệng hùng hùng hổ hổ đi ở đằng trước, chửi: "Già đầu rồi chứ có bé bỏng gì nữa đâu, má nó không biết xấu hổ hay gì á, nếu tao là nó thì tao có bò đi nữa cũng sẽ không cho Trần cải trắng cõng!"

Họa gia nói toẹt ra sự thật không chút lưu tình: "Cậu ấy sẽ không cổng cậu, yên tâm đi."

Sắc mặt của Hướng Đông tức khắc xanh mét, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu: "Lão vương tử kim cương, ngươi nói lại một lần nữa cho lão tử nghe xem."

Họa gia sợ Hướng Đông chạm vào mình sẽ tốn nước xịt khử trùng, anh ta chậm rãi thay đổi lời nói: "Chống nạng đi lại rất mệt."
"Cười chết mất." Hướng Đông khinh bỉ cười liên tục lạnh, "Rất biết làm nũng cầu xin sự dỗ dành, quả là kỹ nữ trà xanh số 1 thế giới."

Họa gia nhướng mày: "Trà xanh? Đó cũng là trà xanh độc quyền của Trần Ngưỡng."

Hướng Đông: "......"

Lão tử sao lại nói nhiều với tên khốn đáng thương trừ bỏ tiền ra thì chỉ có kim cương, ngoài ra không còn cái gì khác này chứ, một kẻ đáng thương đến nỗi ngủ còn không dám ngủ?!

Cát Phi Đưa mọi người đến trấn nam, đi vòng ra sau một ngôi nhà, chỉ vào khung cửa sổ: "Lão Ngô nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ đó."

Cánh mũi Hướng Đông hơi động: "Những người ở bên trong đang làm gì."

Tay trái của hắn so cái vòng tròn, ngón trỏ tay phải liên tục chọc vào trong chọc. (Động tác tay miêu tả chuyện xx)

Hai cô gái nhỏ đã hiểu, nhưng Tiền Hán lại chớp đôi mắt to thuần khiết hỏi: "Đó là cái gì?"
Trần Ngưỡng ngăn "tài xế" Hướng lại, dùng chân đá hắn: "Đừng lái xe quỷ nữa."

Hướng Đông nhe răng: "Mày không thấy được đôi mắt tò mò tràn đầy lòng hiếu học của trẻ nhỏ sao?"

Khóe miệng Trần Ngưỡng hơi nhúc nhích, anh đang định đến gần cửa sổ thì có hai giọng nói vang lên, tiếng đầu tiên là tiếng gầm nhẹ của một người đàn ông, tiếng còn lại là tiếng kêu rên ngọt lịm đầy thỏa mãn.

Tiền Hán nghe thấy thanh âm, dường như đã hiểu được cử chỉ của Hướng Đông, lập tức đỏ mặt tía tai.

Trong phòng có tiếng thở dốc thô ráp yếu ớt của đàn ông bị vắt khô, tiếng cười của phụ nữ, sau đó là tiếng đóng mở cửa, một lúc sau cô Kiều đi ra phía sau phòng rồi gặp mấy người đang đứng bên cửa sổ.

"Nghe phát sóng trực tiếp hả?"

Trần Ngưỡng nói: "Cô Kiều, lão Ngô đã bị gϊếŧ."
Cô Kiều cầm một lọn tóc xoăn gợn sóng lộn xộn: "Chuyện này có liên quan đến việc các người đứng đây nghe phát sóng trực tiếp sao?"

"Có." Em gái mắt to ngửi thấy mùi tanh của đàn ông trên người vị đại tỷ này, trong lòng rất bội phục, chị ta thế nhưng không chỉ ngủ với nhiệm vụ giả, mà còn ngủ với nhóm npc nữa chứ, trong vòng ba ngày cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu người.

"Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm cửa sổ này trước khi xảy ra chuyện, ông ấy tới đây để tìm chị!" Em gái mắt to nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Cô Kiều đi tới, nâng cầm cô nàng lên: " Em gái nhỏ, đừng có nói một cách chắc chắn như vậy, chị không nhìn thấy ảnh."

Em gái mắt to đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh lại: "Chị nói không nhìn thấy thì là không nhìn thấy sao, Cát Phi đã bắt gặp rồi."

Cát Phi chỉ vào cửa sổ nói: "Ông ấy xác thật nhìn chằm chằm nơi đó."
"Nếu vậy thật thì có lẽ ảnh đi theo tôi tới đây, mục đích thì chắc giống như các người vậy đó, muốn nghe phát sóng trực tiếp." cô Kiều phủi lớp bụi không tồn tại trên áo khoác, đột nhiên "Ý" một tiếng, "Không bị trầy xước gì à."

Thấy mọi người nhìn sang, cô Kiều cười cười: "Lúc đang cảm thấy thoải mái thì cảm thấy có thứ gì đó đang cào vào quần áo của mình, hình như là mèo, tôi tưởng quần áo bị trầy xước rồi chứ."

Đầu ngón tay đang cầm cục đá nhỏ của Cát Phi không được tự nhiên mà co lại.

Điều này bị người đang âm thầm quan sát mọi người là Ngưỡng thấy được, sắc mặt của anh hơi đổi, Cát Phi có vấn đề.

"Cô Kiều, lão Ngô đã biến thành một con mèo." Trần Ngưỡng nói với cô Kiều .

Cô Kiều uể oải kéo dài giọng nói: "Ôi...... Làm mèo á, làm mèo rồi mà cũng thèm thân thể của tôi sao."
Khóe mắt Trần Ngưỡng hơi động, người phụ nữ này thật sự không biết sợ, cho dù có quái vật xem chiến cũng không thèm quan tâm hay để ý.

Người bình thường căn bản không dám đi săn trong thế giới nhiệm vụ, hưởng thụ sự phóng túng thế này.

Loại người không sợ gì cả, làm theo ý mình này, Trần Ngưỡng đã thấy được ở trên người Văn Thanh.

Không phải là cùng một nguyên nhân gây ra, có lẽ tương tự về bản chất.

Trần Ngưỡng nhớ rõ Triều Giản nói cô Kiều là người từng trải, kỹ năng phòng thân còn tốt hơn cả anh, anh có chút muốn thử nhưng biết sai thời điểm.

Anh thật sự rất muốn biết, thân thủ của người phụ nữ này tốt hơn anh bao nhiêu.

Trong vô thức thời gian Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó hơi lâu, cẳng chân lập tức bị nạng gõ một cái, anh mới giật mình: "Cô Kiều, cô có thấy người bạn cùng phòng của mình không?"
Cô Kiều lắc đầu: "Hương nữ sĩ chắc là đi tìm linh cảm."

Trần Ngưỡng hoài nghi mình xuất hiện ảo giác: "Tìm linh cảm?"

"Ừ." Cô Kiều khẽ thở dài, "Cô ấy đang làm khúc phổ, mỗi ngày viết một chút, rất lợi hại đi."

Trần Ngưỡng: "......"

"Kẻ cuồng âm nhạc sao? Nhìn không giống lắm." Em gái mắt to không dám tin nói.

"Là một tỷ tỷ rất thần bí, trên người lúc nào cũng thơm hết trơn." Tiền Hán nói xong thấp vọng hỏi, "Lão Ngô biến thành mèo có phải là vì ăn mắt cá không?"

"Có khả năng lắm, không chừng thật sự là vậy." Em gái mắt to nói, "Chỉ có mình ông ấy ăn thôi, chúng ta không ai ăn cả."

Cô Kiều ngạc nhiên nói: "Ăn mắt cá sẽ biến thành mèo hả? Tôi cũng ăn rồi này, sao tôi chưa thay đổi?"

Tiền Hán và em gái mắt to: "......"

"Chắc tại chị ăn chưa đủ nhiều đó." Em cái mắt to nói chắc nịch, "Ngô tiên sinh ăn mấy thìa liền, còn không đủ kiếm thêm ở trong nồi, đúng không Châu Châu."
Châu Châu "Ừm" một tiếng: "Tôi nghĩ ông ấy biến thành mèo vì một lý do khác."

Em gái mắt to bất mãn mảng vì Châu Châu không đứng cùng chuyến tuyến với mình, cô nàng hừ hừ lẩm bẩm vài câu.

Bên cửa sổ trở nên im lặng.

Làn gió khô nóng kéo theo bầy muỗi, giúp bầu không gian im ắng có chút ồn ào.

Chín người không ai rời đi, nhưng cũng không giao lưu với nhau, mỗi người tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Trần Ngưỡng dùng ngón tay gõ vào nạng của Triều Giản, đầu ngón tay va chạm với kim loại, phát ra tiết tấu không nhanh không chậm.

Nhiệm vụ lần này có dân trấn, mèo, chuột, và cá.

Chả nhẽ có liên quan đến chuỗi thức ăn?

Trần Ngưỡng cau mày, lần đầu tiên nghe nói mèo không ăn cá, anh còn tưởng là do động vật có tính cảnh giác cao độ, biết thủy triều cá đã xảy ra dị biến, nên không dám ăn.
Mèo không bắt chuột vì chuột ăn cá, cho nên chúng nó cũng kiêng kị.

Hiện tại xem ra, không đơn giản như vậy.

Vụ việc ngoài ý muốn của Lão Ngô như là một lời nhắc nhở chứa nhiều thông tin.

Mèo rốt cuộc có vai trò gì?

"Có thể nào là tên của chúng ta cũng xuất hiện trên lưng cá không, có khả năng là chúng ta tự mình không thể nhìn thấy, nhưng người dân thấy được thì sao." Châu Châu đột nhiên nói, "Cá của Ngô tiên sinh bị người khác bắt ăn rồi?"

Ngón tay gõ vào nạng của Trần Ngưỡng đột nhiên dừng lại, anh dùng khóe mắt nhìn Triều Giản.

Triều Giản liếc nhìn anh một cái.

Hai người cứ như là đã trải qua một cuộc trao đổi ngắn ngủi, sự nghi ngờ của Trần Ngưỡng càng được cũng cố, anh bình tĩnh nhìn Cát Phi: "Tại sao lão Ngô lại nhờ cậu chuyển lời dùm?"

"Tình cờ gặp phải." Cát Phi nói.
Cát Phi mới vừa nói xong, cửa sổ nhà bên cạnh đột nhiên bị hai bàn tay đẩy ra, một người đàn ông cao to kinh ngạc hô to: "Các người ở bên ngoài cửa sổ nhà lão Vương làm gì vậy hả?"

Người đàn ông đang muốn kêu hàng xóm là lão Vương ra, bỗng nhiên nhận ra Cát Phi: "Tiểu tử sao cậu lại tới nữa?"

Cát Phi còn chưa kịp nói gì, thì đã bị cắt ngang bởi lời mắng mỏ không mấy thiện cảm của người đàn ông cao lớn: "Lúc nãy tôi đã nhìn thấy cậu lén lút rồi, còn một mình đứng nói chuyện với không khí nữa chứ, cặp mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ của nhà lão Vương......"

"Đông"

Người đàn ông cao lớn còn nói chưa nói xong, thì hòn đá nhỏ trong tay Cát Phi đã rơi xuống đất.

Nhiều ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào người hắn ta.

Cát Phi dùng chân vân vê hòn đá nhỏ: "Tôi còn tưởng rằng lúc tôi về nhà trọ, lão Ngô cũng đi trở về, nhưng ông ấy đi một con đường khác nên chở về trước tôi, sau đó biến thành mèo rồi gϊếŧ hại thầy Tạ."
Hắn nâng khuôn mặt không còn chút máu lên, giật giật cơ mặt cứng ngắc nói: "Nói như vậy, thứ tôi gặp là quỷ à?"

Hướng Đông nắm lấy cổ áo Cát Phi, lôi hắn cách xa cửa sổ, mất công một lát bị người dân trong thị trấn bao vây thì xu.

Sau khi đi được một khoảng khá xa, Hướng Đông vẫn không buông cổ áo của Cát Phi ra, hắn ném người xuống mép mương rồi dùng chân dẫm lên: "Đây là một chỗ khá tốt để nói chuyện, giờ thì mày nói đi."

Cát Phi nằm nghiêng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

"Làm gì vậy chứ." Em gái mắt to cảm thấy mình khá hợp nhãn duyên với Cát Phi, răng nanh xán lạn dễ thương vậy mà.

Châu Châu nói: "Ngô tiên sinh tìm cậu ta là có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?" Mắt của em gái mắt to trợn to thêm.

"Tôi bắt được con cá có tên lão Ngô."

Cát Phi trên mặt đất đồng thời mở miệng cùng lúc với em gái mắt to cùng mắt to.
Hướng Đông tránh ra nhường vị trí cho Trần Ngưỡng tới, tính cách của hắn ta luôn là có thể động thủ thì sẽ không động miệng, những lời khách sáo hay trò chuyện linh tinh đều không phù hợp với hắn ta.

Trần Ngưỡng nhìn Cát Phi, trong ánh mắt không có bao nhiêu sự kinh ngạc, anh đã đoán được.

Tâm thái của Cát Phi suy sụp từng li từng tí một, khi biết được kẻ bảo hắn giúp đỡ nhắn hộ lời nói là một con quỷ, thì tâm thái của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Sơ hở cũng trồi lên mặt nước theo.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống tại chỗ, ánh sáng đèn pin chiếu vào bên cạnh Cát Phi, không chiếu vào mắt hắn:

"Sau khi bắt được cá, cậu đã làm gì?"

"Nhỏ lắm." Cát Phi dùng tay đo lường, "Chắc cỡ hai ba centimet, tôi giấu nó trong tay áo, sau khi thủy triều cá kết thúc thì xách theo cái xô đi gặp mọi người, bên bờ sông lúc đó rất nhiều người, chờ khi thấy không ai chú ý mới bỏ nó vào xô xách đi, đi được nửa đường thì tôi giả vờ mình bị tiêu chảy, rồi cầm con cá đó đi."
Trần Ngưỡng không thúc giục, những người khác cũng không nói chuyện.

Tạm dừng một hồi, Cát Phi cuộn tròn tay chân: "Tôi muốn làm một thí nghiệm."

Hắn ôm đầu, giọng nói căng thẳng đến cực điểm: "Tôi đã dùng sức nhét con cá nhỏ đó vào miệng một con mèo."

Trần Ngưỡng tiếp tục hỏi khi xung quanh vang lên vài vài tiếng hít thở đầy khó khăn: "Con mèo đó phản ứng ra sao?"

"Điên cuồng đâm đầu vào tường, chết rồi." Cát Phi nói.

Nhấn Mở Bình Luận