Trong căn phòng nhỏ hẹp lạnh lẽo, một khung ảnh được treo trên tường đối diện với tầm mắt của anh, bên trong là một bức ảnh đen trắng.
Người phụ nữ trong ảnh rất xinh xắn và thanh tú.
"Góa phụ trẻ là quỷ!" Hướng Đông đẩy mạnh cửa xông vào.
Thân thể của Trần Ngưỡng bị sự lạnh lẽo bao trùm, tay cầm điện thoại cũng có chút run rẩy, anh phát hiện người phụ nữ trong bức ảnh giống hệt người mấy ngày qua anh nhìn thấy, cho dù là quần áo hay là cách búi tóc đều giống nhau như đúc.
Nên nghỉ tới sớm hơn mới phải.
Ngày hôm đó Trần Ngưỡng ở trên gác mái, nhìn thấy chị ta đứng bên đường cầm đèn lồng giống như một người dẫn đường, là anh đã cảm thấy có chút khủng bố và không khỏe rồi.
Chị ta chắc chắn cũng là người dẫn đường cho lão Ngô về nhà trọ.
Nhịp tim của Trần Ngưỡng đột nhiên dừng lại, anh chợt nghĩ tới những tấm ảnh đen trắng nhỏ trên tờ khai đăng ký dân số của thị trấn, nhịp tim ngừng lại của anh lại bắt đầu đập loạn xạ.
Trần Ngưỡng nhanh chóng lục tìm bản đăng ký của góa phụ Chu trong điện thoại.
Hướng Đông vừa mới quay đầu lại liền chửi một tiếng
"Má", trong màn đêm đen tối, ánh sáng xanh của màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt của Trần Ngưỡng, giống hệt như quỷ.
Trần Ngưỡng không mất nhiều thời gian đã tìm thấy bức ảnh đen trắng của quá phụ Chu, nó giống hệt với tấm di ảnh treo trong phòng chứa củi.
Hướng Đông nhíu mày: "Người trong thị trấn này đều đã chết?"
"Không biết." Trần Ngưỡng lắc đầu.
"Phong tục dân gian trong thị trấn rất nhiều, góa phụ sinh hoạt ở nơi này chắc chắn sẽ bị người nói ra nói vào, bịa đặt lung tung về trinh tiết gì đó." Hướng Đông vận dụng tế bào não không quá giàu có của mình "Ả đàn bà đó là con dâu nhà họ Tề, nhưng đám người ở sau phòng bếp đều dám ở trước mặt ả ta bày ra vẻ xem thường, chứng minh người nhà họ Tề không quá thích cô con dâu này."
Trần Ngưỡng nhớ lại lời của cụ già cõng giỏ tre, trước cửa góa phụ nhiều thị phi.
Kỳ thật anh cùng Triều Giản có hỏi thăm chuyện của góa phụ Chu, nhưng người dân đều tránh né không chịu nói.
"Di ảnh của chị ta được treo trong căn phòng chứa củi nhỏ hẹp ẩm móc, thuyết minh chị ta đã sống ở đây trước khi chết."
Hướng Đông nắm lấy cánh tay của Trần Ngưỡng: "Nếu nói vậy những người ở sau bếp cũng là người chết, mẹ kiếp, thức ăn chúng ta mỗi ngày ăn đều là do người chết làm!"
Trần Ngưỡng nhìn người phụ nữ trong khung ảnh, ánh mắt bất giác dời đến đôi môi hơi cong của cô, anh có cảm giác như giây tiếp theo cô sẽ há miệng nói chuyện.
Quá quỷ dị.
Trần Ngưỡng không nhìn nữa, anh gọi Hướng Đông ra ngoài, rồi dùng mấy ngón tay lạnh ngắt của mình đóng cửa lại.
"Ba vị tiên sinh, các người ở chỗ này làm gì?"
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Là góa phụ Chu!
Một luồng không khí lạnh lẽo leo lên lưng Trần Ngưỡng, anh không quay đầu lại ngay, mà hơi nghiêng đầu, trước tiên dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, phát hiện không phải nữ quỷ che mặt bằng tóc dài mới xoay người.
Góa phụ Chu cầm chiếc đèn lồng trên tay, mặc một chiếc áo dài màu xanh da trời, mang giày vải, khuôn mặt trắng xanh.
Hướng Đông và Triều Giản đều không lên tiếng, Trần Ngưỡng chỉ có thể tự mình lên, anh khẽ động khóe môi cứng đờ nói: "Chị chủ nhà, chúng tôi tìm chị......"
Góa phụ Chu ngắt lời anh: "Chuyện gì?"
Trần Ngưỡng nói ba người bạn của mình bị phỏng, cần được chăm sóc y tế khẩn cấp.
Góa phụ Chu nói: "Bác sĩ đã qua đời."
Khuôn mặt Trần Ngưỡng hiện vẻ sốt ruột: "Vậy còn có ai khác......"
"Không có, quá nhiều việc để lo, giờ ai cũng chỉ tự mình lo thân nấy." Góa phụ Chu lại ngắt lời Trần Ngưỡng, "Chỗ tôi có một ít thuốc, có thể dùng để chữa phỏng, các vị lấy dùng đỡ đi."
Trần Ngưỡng vội nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, thuốc chỉ có thể làm bọn họ sống thêm vài ngày." Góa phụ Chu xách lèn lồng xoay người, đi qua ngưỡng cửa.
Giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt cất lên trong bóng tối.
"Sống thêm vài ngày cũng là một loại dằn vặt, sống không bằng chết, không bằng mặc cho số phận, sớm một chút giải thoát chưa chắc không phải chuyện tốt."
Trần Ngưỡng nghe ra sự bình tĩnh trong từng câu nói trên, nhưng vô tận thê lương cũng đứng sau sự bình tĩnh đó.
"Ả tự mình mặc cho số phận, còn hi vọng những người khác cũng phải lựa chọn giống mình." Hướng Đông cười lạnh.
Trần Ngưỡng thấp giọng hỏi Triều Giản đang ở một bên gõ nạng: "Chị ta có phải là con quỷ trong căn gác nhỏ không?"
"Hương vị khác hẳn." Triều Giản nói.
"Không phải ư." Trần Ngưỡng xoa cái gáy đầy mồ hôi của mình nghĩ, trong trấn chết rất nhiều người, nên có rất nhiều quỷ, không phải cũng bình thường.
Đây là thế giới nhiệm vụ nhiệm, quỷ xuất hiện là do luật an bài, mỗi một thứ đều có vai trò riêng.
Từ góa phụ Chu nơi đó lấy được thuốc, Trần Ngưỡng lập tức kêu cô Kiều và Hương Tử mộ đến phòng mình, nhờ hai cô giúp em gái mắt to bôi thuốc.
Em gái mắt to bị thương rất nặng, cần phải cởi bỏ quần áo.
Cô Kiều cực sảng khoái đồng ý, còn ôm luôn việc bôi thuốc cho Tiền Hán, không hề cảm thấy buồn nôn.
Hương Tử Mộ nhìn Trần Ngưỡng, hai mắt đen trắng như gương phản chiếu vẻ lo lắng và ngưng trọng của anh: "Các người muốn đi ra ngoài à?"
"Ừ, đi Loạn Thạch Cốc." Trần Ngưỡng nói ngắn gọn một vài diễn biến mới, nhưng phản ứng của cô Kiều và Hương Tử Mộ đều thường thường.
Đôi mắt anh tối xuống, hai người phụ nữ này......
Một người ngày nào cũng đi ngủ với đàn ông trong trấn, một người còn lại thì đi sớm về trễ không thấy bóng dáng, cả hai đều thích hành động một mình, rốt cuộc hai người phụ nữ này tra được bao nhiêu tin tức, sao không lấy ra trao đổi thông tin với mọi người?
Trần Ngưỡng cố nén nỗi phiền muộn và cảm giác vô lực ập đến, may mắn anh có cộng sự, có người quen, con đường làm nhiệm vụ này không phải đơn độc một mình anh.
Một thứ lạnh lẽo và cứng rắn đập vào cánh tay của Trần Ngưỡng, anh lập tức nắm lấy nó trong vô thức.
Triều Giản để Trần Ngưỡng nắm chặt cây nạng, hắn cụp mắt xuống liếc nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Trần Ngưỡng gọi Hướng Đông, đột nhiên anh quay đầu lại: "Hương nữ sĩ, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Hương Tử Mộ hình như không ngờ anh lại nói như vậy, nên cô hơi sững sờ rồi mới nói: "Ở đây cần có người gác."
Trần Ngưỡng gật đầu: "Vậy nhờ cả vào cô và cô Kiều." Anh lại nghiêm túc nói, "Cát Phi mất tích, nếu cậu ta trở lại, hai người nên cẩn thận."
.
Cửa sao không mở được, nên chỉ có thể trèo tường qua. Hướng Đông bảo Trần Ngưỡng trèo qua trước, còn hắn chuẩn bị ngồi xổm xuống cho Triều Giản dẫm lên bả vai mình.
Trần Ngưỡng biết rõ tính tình của cộng sự, nên từ chối đề nghị của Hướng Đông: "Mày trèo qua trước đi, cậu ấy để tao."
Hướng Đông chỉ vào Triều Giản, kẻ nửa ngày không phun ra được một chữ, rảnh rỗi thì chơi gậy chống, không rảnh cũng chơi gậy chống nốt, nhưng kỳ thật muốn chơi nhất vẫn là Trần Ngưỡng, nói: "Nó cao hơn mày mười centimet, nhìn gầy thế thôi....cởi hết ra toàn cơ là cơ, mày chịu nổi?"
"Tao không cần mày lo." Trần Ngưỡng xua tay, "Nhanh lên, có lẽ nhóm người đó đã đến thung lũng đá rồi."
Hướng Đông phỉ nhổ, nhanh chóng trèo qua trường.
Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống bên tường: "Triều Giản, lên, dẫm lên vai tôi."
Không nhúc nhích.
Trần Ngưỡng thúc giục: "Nhanh lên."
Tiếng nạng dừng lại bên cạnh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.
Trần Ngưỡng nói: "Không sao đâu, cứ dẫm lên đi, bức tường này ngắn hơn bức tường ở từ đường của thôn lão tập nhiều, tôi có thể...... Tê, cậu đừng dẫm hai chân một lượt, ê đừng do dự, cậu càng do dự thì thể lực của tôi sẽ càng tiêu hao nhanh......"
"Anh đừng nói nữa!" Triều Giản dẫm lên vai Trần Ngưỡng, các khớp ngón tay của hắn nhô ra trắng bệnh, cả khuôn mặt trông căng thẳng vô cùng, nhìn cứ tưởng người chịu lực là hắn mà không phải Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng nắm lấy hai chân trên vai, chậm rãi đứng lên, cũng may hạ bàn(thân dưới) của anh còn rất ổn, không không siêu siêu vẹo vẹo.
"Cậu tới đầu tường chưa?" Trần Ngưỡng nhẹ giọng thở gấp.
Triều Giản ném đôi nạng sang bên kia bức tường, vừa khéo Hướng Đông đang đứng ngẩng đầu quan sát, không biết là xui xẻo hay gì bị đập trúng đầu, đau đến mức khiến hắn nổi khùng.
"Cậu qua được không?" Trên mặt Trần Ngưỡng đầy mồ hôi.
Hai tay Triều Giản bám lên đầu tường, các đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng dùng sức bám chặt, sau đó hắn ở trên vai Trần Ngưỡng làm động tác hít xà, dễ dàng nhảy lên.
Trần Ngưỡng cảm nhận được sự nhanh nhẹn về thể chất của Triều Giản, anh nghĩ thầm, chờ đến lúc chân trái của đối phương lành hẳn, bọn họ có thể đọ sức xem chân của ai tốt hơn.
"Lên đây." Triều Giản ở đầu tường khẽ kêu.
Trần Ngưỡng bắt trớn chạy lấy đà nhảy lên đầu tường, con ngươi là các ngón tay thon dài dần dần phóng đại, anh muốn nói với cộng sự, ở độ cao này anh không cần người kéo.
Nhưng còn chưa kịp nói ra, Trần Ngưỡng đã nắm được cái tay kia, bị một lực mạnh mẽ kéo lên.
Triều Giản và Trần Ngưỡng ngồi đối mặt với nhau trên đầu tường, chân chạm chân, hơi thở nóng ẩm thỉnh thoảng hòa quyện.
Một người hơi thở có mùi thuốc lá, một người còn lại thì có mùi sữa.
Trần Ngưỡng chỉ hoãn vài giây liền nhảy xuống, anh quay lưng lại nói với Triều Giản trên đầu tường: "Cậu xuống từ từ thôi, dẫm lên......"
"Quay người qua đây." Triều Giản nói, "Tiếp tôi."
Trần Ngưỡng: "......"
"Đệ đệ, anh sợ mình không tiếp được." Anh nhìn Triều Giản muốn nhảy xuống, giật bắn mình, vội vàng giang hai tay cánh tay ra.
Hướng Đông trừng mắt nhìn Triều Giản đang chuẩn bị nhảy vào vòng tay của Trần Ngưỡng, con mẹ nó, tên khốn kiếp này thủ đoạn nhiều không đếm xuể, không bao giờ lập lại dùng, hắn giậm cây nạng trên mặt đất mấy phát cho hả giận.
Lão tử phải đi, lão tử không nhìn được nữa phải đi thôi.
.
Thung lũng đá nằm ở bên ngoài thị trấn, gần phía Đông Nam.
Gạng sáng lúc hai giờ, ba người Trần Ngưỡng, Triều Giản và Hướng Đông dựa theo hai thông tin đã biết tìm kiếm điểm đến.
Thị trấn nhỏ bị trận mưa nước sôi làm cho phỏng nặng, vết thương chồng chất.
Trần Ngưỡng vừa đi vừa nghĩ, trời mưa lúc đêm khuya, mọi người trong trấn đều đã ngủ, nếu không còn không biết bao nhiêu người sẽ bị phỏng chết.
Hướng Đông trong lúc vô tình bưng kín tròng mắt trên tường, khiến sự "Cân bằng" do đại gia tộc tạo ra nhằm mục đích che giấu những ham muốn ích kỷ đã bị phá vỡ, còn thung lũng đá và nguyền rủa lại có liên quan gì với nhau?
Khi cơn mưa kết thúc, chắc hẳn sẽ có một số hiệu ứng bươm bướm diễn ra trong thị trấn.
Hiện tại thì chưa thấy.
Ánh mắt Trần Ngưỡng đảo qua chiếc đèn lồng trắng trước cửa nhà, anh nghĩ đến chiếc đèn lồng của góa phụ Chu, cũng nghĩ tới một vài lời cảnh báo mà đối phương đã nói.
Một trong hai lời cảnh báo là: Đừng lên lầu hai nhà trọ, doanh nhân có tính khí không tốt, nhà họ Chu và nhà họ Vân trong thị trấn là hai gia tộc lớn, không thích người ngoài, tốt nhất không nên ở trước cửa nhà bọn họ lãng vãng.
Lúc trước Trần Ngưỡng biết có manh mối ẩn trong lời cảnh báo, nhưng anh vẫn luôn tìm không ra.
Sau cơn mưa, manh mối rốt cuộc trồi lên.
Góa phụ Chu là quỷ, vì một nguyên nhân nào đó mà chết, sau khi chết bị kẹt giữa các giao dịch giữa hai gia tộc lớn và thương nhân, nhưng lập trường của chị ta cũng không vững.
Lời dặn dò của chị ta vừa là lời cảnh báo, vừa là lời nhắc nhở.
Bọn họ không được phép lên lầu hai, nhưng kỳ thật là hy vọng bọn họ đi lên.
Trần Ngưỡng nghĩ như vậy vì có bằng chứng.
Lúc trời mưa hạ nước sôi, góa phụ Chu là người trong cuộc, chị ta nhất định biết hai trồng mắt nạm trên tường ở lối vào cầu thang đã bị người chạm vào.
Nhưng chị ta lên lầu hai, lại không kiểm tra từng phòng, rất rõ ràng là*phóng thủy.
(*biết mà bỏ qua.)
Trần Ngưỡng nghĩ thầm, nói không chừng góa phụ Chu còn giúp Hướng Đông và Họa gia ứng phó với đám người kia.
"Trần Ngưỡng," Hướng Đông gọi một tiếng, "Một giáp tử nghĩa là gì?"
"60 năm." Trần Ngưỡng gom những suy nghĩ phân tán của mình trở lại, "Một giáp tử tượng trưng cho 60 năm."
"Chẳng lẽ 60 năm trước trong trấn cũng xuất hiện cá có tên?" Hướng Đông vừa đi vừa chú ý bốn phía, "Hoặc là, cướp được 60 năm tuổi thọ, sẽ có ký hiệu gì đó."
Trần Ngưỡng nói: "Đều có khả năng."
Nếu anh nhớ không lầm, 60 đại biểu cho một tuần hoàn, nếu cướp lấy 60 năm tuổi thọ sẽ có một ký hiệu, Nó có thể là một vòng tròn?
"Hu hu......"
Đột nhiên có tiếng khóc của bé gái truyền đến từ cánh cửa của một gia đình phía trước, trên đất còn nằm một người.
Trước đó không lâu Trần Ngưỡng mới gặp qua nữ quỷ, nên anh có chúc khϊếp sợ khi gặp nữ giới vào ban đêm: "Hướng Đông, mày......"
"Tao không đi." Hướng Đông rống một câu, bực bội nói, "Đứa trên đất chín rồi."
"Đi xem thử đã." Trần Ngưỡng do dự một lúc, vẫn là kéo theo Triều Giản đi qua.
Hướng Đông nhìn chằm chằm chằm bóng lưng của hai người: "Có cái gì đẹp mà xem, ba đứa trong phòng mày còn xem chưa đủ hả."
Bé gái ở cửa đầu tóc rối bù, khóc không ra hơi.
Trần Ngưỡng không đến quá gần, anh hỏi có cần trợ giúp gì không.
"Các người là ai?" Hình như bé gái thấy không rõ ba người thanh niên trước cửa.
Trần Ngưỡng giơ di động, soi ánh sáng vào người mình, Triều Giản, và Hướng Đông: "Bọn anh là người từ bên ngoài đến....đang ở nhà trọ họ Tề, người nằm trên đất là gì....."
"Là ca ca em." Bé gái khóc hu hu nói, "Là ca ca em, các anh cứu ảnh với, em cầu xin các anh ảnh với--"
Bé gái lần mò bò đến trước mặt Trần Ngưỡng, tay nắm chặt ống quần của anh: "Anh ơi.....anh ơi, anh làm ơn cứu ca ca của em với!"
Trần Ngưỡng nói: "Tình trạng của anh em không tốt lắm, tụi anh cũng không phải bác sĩ nên cũng cứu không được anh trai em."
"Hu hu, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ," Bé gái lại bò đi, ôm thi thể trên đất khóc lớn, "Là lỗi của em, đều tại em hết, em không nên đánh thức anh dậy..... bảo anh ra ngoài lấy quần áo trên sào vào, em không biết nước mưa là nước sôi.... Rốt cuộc tại sao lại thế này,
ca ca! Ca ca! Ca ca!"
Hướng Đông xoa mặt vài cái, hắn ta sải bước đi về phía trước, lòng bàn tay ấn trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, thấp giọng nói ba chữ: "Anh xin lỗi."
Nói xong liền rời đi.
Mặc dù che hai trồng mắt là hành động vô ý của hắn, nhưng nguyên nhân sâu xa của lời nguyền dẫn tới cơn mưa là sự trừng phạt do giao dịch thối nát của con người, một tiếng xin lỗi này hắn ta nhất định phải nói, tuy từ trước đến nay hắn quen tùy ý làm bậy, nhưng lời nên nói thì phải nói.
Trần Ngưỡng thở dài: "Chúng ta đi thôi."
Nghe bé gái gọi từng tiếng "Ca ca", khiến Trần Ngưỡng nghĩ tới em gái mình, anh buột miệng hỏi Triều Giản bằng tuổi em gái mình: "Cậu có muốn cõng không?"
Triều Giản nhìn chằm chằm anh một hồi: "Hiện tại không muốn, đợi lát nữa mới muốn."
Trần Ngưỡng: "......"
Đi được một đoạn ngắn, Trần Ngưỡng vừa định đổi tay cầm điện thoại, đột nhiên sao đầu anh lành lạnh.
Hình như có chỗ nào không đúng thì phải.
Là gì chứ......
Trần Ngưỡng quay lại nhìn Triều Giản, đối phương cũng cúi đầu nhìn anh.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Ngưỡng biết chỗ nào không đúng rồi.
Bé gái đó khóc rất lâu, nhưng không chớp mắt lấy một lần!
Trần Ngưỡng túm Triều Giản quay đầu nhìn bé gái trước cửa, cất giọng khô khốc hô: "Em gái nhỏ."
"Anh trai, anh có cách cứu ca ca em rồi sao?"
Bé gái vén mái tóc rối bù của mình ra sao, nức nở nhìn về phía Trần Ngưỡng, chỉ thấy đôi mắt của bé không có mí mắt, nhãn cầu lộ hẳn ra ngoài.
Đọc thấy chỗ nào edit kỳ quá thì nhắn tui sửa lại nha.