Góa phụ Chu nắm lấy cánh tay đầm đìa máu, vừa gặm vừa nhìn chằm chằm vào cô Kiều.
"Chắc cô không hiểu từ gay này là gì đâu, nó còn được gọi là đoạn tụ, long dương chi phích đó." Cô Kiều nói thêm, "Cô ăn từ từ nhé."
Ngay khi cô Kiều quay người đi, một mùi hôi thối cực kỳ bốc lên trong không khí, cô Kiều cũng không thèm nhìn lại, dùng chiếc dù màu đỏ trên tay đảo về phía sau.
Nhìn có vẻ nhẹ nhàng và vô ích, nhưng lại khiến cho góa phụ Chu đang nhào lên phải thét chói tai.
Cô Kiều rời khỏi nơi này đi qua căn phòng kế bên, đập vào mắt cô là một mảng lớn máu lớn loang ra từ giường, cô bước đến bên giường, trên đó vẫn còn một vài chiếc xương đầy dấu răng.
Phòng này cũng là phòng của đám người làm ăn.
Cô Kiều nhìn quanh phòng, không có nhiều chỗ để một người trốn vào, cô mở tủ ra thì thấy trống trơn.
"Đâu rồi."
Cô Kiều nhìn xuống dưới giường, vẫn không có, cô đã không còn kiên nhẫn nữa đi ra đứng ở lối đi, nhìn sang bên trái, còn lại 6 gian phòng.
Quả thật y như lời Trần Ngưỡng, số phòng ở lầu 2 cũng giống số phòng ở sân sau.
Cô Kiều ở tại phòng 03 ở sân sau, vì thế quyết định bước vào căn phòng tương ứng trên tầng 2 này, thì tìm thấy hai tờ giấy trên giường ghi ngày tháng năm sinh.
Một tờ của cô, tờ còn lại là của Hương Tử Mộ.
Cô Kiều không vội vàng động vào hai tờ giấy, NPC trong nhiệm vụ lần này thật sự biết tận gốc rễ của tất cả thông quan giả, cô dẫm lên giày cao gót, nện bước không nhanh không chậm: "Ở đâu vậy."
"Trốn ở đâu vậy......"
Cô Kiều đi ra đi vào từ phòng này sang phòng khác, trên cổ đọng lại một lớp mồ hôi mỏng, tóc bết vào cô cũng không thèm gạt đi.
"Phòng cuối cùng rồi nhé." Cô Kiều nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, đối phương vất vả mới lên được đây, sẽ không dễ dàng rời đi.
Trừ khi không còn đường thối lui.
Cô Kiều đẩy cửa bước vào, cũng không vội vàng tìm kiếm, chỉ dựa vào cửa châm một điếu thuốc.
Khói thuốc âm thầm thắp sáng cả căn phòng im phăng phắc.
"Em trai Cát, trong tủ không ngột ngạt sao?" Cô Kiều chuyển trong lượng cơ thể từ chân trái sang chân phải, cả đêm nay không ngủ, cô có chút mệt mỏi rã rời.
Trong tủ không có chút động tĩnh nào.
Cô Kiều cười khẽ, nhưng trên mặt lại không có tí ý cười nào, cô ngắt điếu thuốc rồi đi từng bước về phía tủ.
Ngay khi cô định đến gần thì "chi" một tiếng, cánh cửa tủ mở ra.
Chỉ lộ ra một khẽ hở.
Cô Kiều nhìn vào tủ, bên trong có một đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu đang nhìn cô chằm chằm.
Mắt tròn xoe.
Đôi mắt của Cát Phi thiên về mảnh dài, trong tủ không phải cậu ta, là một người phụ nữ.
Cô Kiều nghĩ đến đây, thoáng hiện lên vẻ sững sờ, ở ngay trong khắc đó, bóng dáng nhếch nhác trong tủ lập tức lao ra, giơ thứ trong tay lên, nhắm ngay vào mắt cô.
Là phân tro.
Cô Kiều: "......"
"Đ*t mẹ... Muốn mù luôn quá." Cô Kiều lau nước mắt sinh lý trào ra khóe mắt, tuôn ra câu chửi tục thứ hai của đêm nay, cô cởi giày cao gót, theo sát bóng người nhảy xuống lâu, đuổi theo.
.
Miếu thổ địa, Trần Ngưỡng giơ di động lên soi bốn phía, nơi này không có tượng Bồ Tát.
Anh từ khóe mắt phát hiện cái gì đó, nhanh chóng đi tới một góc, duỗi chân đá đám cỏ dại được chất thành đống ở đó.
"Cái gì thế?" Hướng Đông duỗi đầu lại nhìn.
"Tượng đá bị vỡ." Trần Ngưỡng liếc nhìn sang bên cạnh, cỏ dại còn có dấu vết có người nằm ngủ.
Góa phụ Chu từng nói, trong miếu thổ địa ở phía đông rừng phong có một người phụ nữ bị điên, cô ta gặp đàn ông trẻ là cắn, đây là địa bàn của cô ta.
Bây giờ người không ở.
"Từ Loạn Thạch Cốc trở về sẽ đi ngang qua đây, đến lúc đó chúng ta lại vào tra xét." Trần Ngưỡng đi đến bên cạnh Triều Giản, "Đi thôi.... Đi Loạn Thạch Cốc trước, phải nhanh lên."
Triều Giản bảo Trần Ngưỡng mang vài mảnh vỡ của tượng đá theo.
Trần Ngưỡng không nói hai lời liền đi nhặt, nhét vào ba lô.
Hướng Đông đã thấy quá nhiều lần nên không mấy ngạc nhiên.
Mặc dù hắn ta không thể nào hiểu được sự tin tưởng của Trần cải trắng đối với thằng trà xanh này, gần như tuyệt đối tin mọi lời đối phương nói, đã vượt mức bình thường, quá mức thái quá.
Dù là niềm tin giữa vợ chồng cũng khó mà chồng chất lên được như thế.
Điều kỳ quái nhất là, Trần cải trắng thậm chí không cảm thấy mức độ tin tưởng của mình với Triều Giản quá có vấn đề, khả năng thích ứng của Trần cải trắng mạnh đến như vậy từ khi nào?
Hướng Đông cũng không biết, Trần Ngưỡng lúc đầu còn lạ lắm khó hiểu, thậm chí còn đề phòng, nhưng dần dần anh vô thức tiếp tục tín nhiệm đối phương.
Sau khi nhận ra điều đó, Trần Ngưỡng chọn cách chấp nhận sau vài phút đấu tranh, không phải anh không muốn khám phá mà là trong thế giới của anh có quá nhiều nghi vấn, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
*Tinh lực của Trần Ngưỡng hữu hạn, một số chuyện chỉ có thể tạm gác qua một bên.
(*tinh thần, thời gian sức lực.)
3 giờ 30 phút sáng, ba người Trần Ngưỡng tìm thấy thung lũng đá ở phía Đông Nam ngoài thị trấn, bọn họ tìm một nơi ẩn nấp chỉ có thể chứa được hai người.
Hướng Đông trợn trắng mắt đi ra chỗ khác.
Trần Ngưỡng nấp sau những tảng đá kỳ lạ, cẩn thận quan sát tình hình trong đống đá.
4 chiếc đèn lồng đặt ở bốn góc, có hai người đứng giữa, quần áo thể hiện thân phận, một chủ, *một tớ.
(*người làm trong nhà).
Chủ là một người đàn ông trung niên, tớ là một lão bộc.
Trong tay người đàn ông trung niên cầm một chiếc dù màu đỏ tươi, đặc biệt nổi bật trong ánh sáng màu mờ ảo.
Còn người hầu già thì đang cầm đèn pin, lo lắng sốt sắng tìm kiếm thứ gì đó.
Trần Ngưỡng ghé vào bên tai Triều Giản: "Đôi chủ tớ này là nhà họ Chu, hay là nhà họ Vân?"
"Nhà họ Chu." Triều Giản quay lưng về phía đống đá, đưa tay vuốt ve vầng trán ẩm ướt, hơi thở có chút nóng nảy, "Trên đèn lồng có chữ, mắt của anh đâu."
Trần Ngưỡng: "...... Tôi hỏi xong mới thấy."
Anh còn muốn nói gì đó, thì thấy lão bộc già đột nhiên đi về phía bọn họ, da mặt ông ta hình như từng bị phỏng.
Chàng lẽ nhiều năm về trước thị trấn cũng từng hạ mưa nước sôi? Trong lòng Trần Ngưỡng sinh ra một suy đoán, anh nghĩ đến cô bé ôm thi thể ca ca khóc nức nở, bé nói mình là người kêu ca ca dậy, bảo ca ca giúp mình lấy quần áo vào nhà, còn nói bé không biết mưa là nước sôi.
Bé cũng không nhắc tới tiếng kêu la thảm thiết trong cơn mưa.
Trần Ngưỡng suy đoán khi trời mưa, người dân trong thị trấn không thể nghe thấy những tiếng la hét đó.
Chị có người bên ngoài tới mới nghe được.
Người hầu già càng ngày càng gần chỗ Trần Ngưỡng nấp, anh nín thở quan sát, cố gắng tìm ra càng nhiều vết phỏng trên người ông ta, phát hiện đôi mắt của đối phương cũng là mắt cá.
Một luồng mùi tanh xâm nhập vào hơi thở của Trần Ngưỡng, nó phát ra từ trên người lão bộc, lão ta đang đứng bên cạnh tảng đá lởm chởm.
Chỉ cần lão bộc vươn cổ nhìn về phía sau phiến đá kỳ lạ, sẽ thấy Trần Ngưỡng và Triều Giản đang ngồi trên đất.
Trần Ngưỡng cảnh giác duỗi tay chân, tay nắm lấy một viên đá, dùng đầu ngón tay cảm nhận phần sắc bén, điều chỉnh vị trí của viên đá hướng phần đầu nhọn ra bên ngoài.
Mùi tanh ở đầu kia của tảng đá lạ vẫn còn, lão bộc chưa rời đi.
Máu cả người Trần Ngưỡng như đang chảy chậm lại, anh âm thầm chọc chọc Triều Giản, đợi đối phương nhìn sang, anh dùng ánh mắt nói: Tôi đánh lạc hướng dẫn ông ta rời đi nhé?
Triều Giản ấn tay Trần Ngưỡng, lòng bàn tay mát lạnh nắm lấy cổ tay anh.
"Lão gia, ở đây không có." Giọng nói già nua vang lên sao phiến đá kỳ lạ.
Cách đó không xa, Chu lão gia tử mặt đầy tức giận, giọng nói thô lỗ hung ác, không hề có giáo dưỡng của một người đứng đầu một gia tộc lớn: "Vậy thì đi tìm chỗ khác, nhanh lên! Con mẹ nó, rốt cuộc là ở đâu!"
"Cậu nói coi .... Bọn họ đang tìm kiếm thứ gì." Trần Ngưỡng động động cổ tay bị Triều Giản nắm chặt.
Triều Giản rút về tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhích lại đây một chút."
Trần Ngưỡng nghe lời nhích người qua, nghe thấy hắn nói nhỏ: "Nơi này không có chỗ che mưa, nếu trời mưa nữa, anh đi đoạt lấy chiếc dù đó."
"Ok." Trần Ngưỡng không hỏi chi tiết.
"Lão Ngô tới đây khi biến dị thành mèo, hành vi không tỉnh táo, hẳn là có tin tức liên quan mật thiết tới nhiệm vụ." Trần Ngưỡng quỳ gối, ghé vào trên tảng đá kỳ lạ, nghiêng đầu chú ý tới tiến độ của đôi chủ tớ kia, "Nếu ở Loạn Thạch Cốc, vậy thứ bọn họ tìm chắc là một cục đá, chúng ta án binh bất động trước, đợi họ tìm được thì chúng ta sẽ hành động."
Triều Giản nhìn sắc trời.
Trần Ngưỡng cũng liếc mắt nhìn, hiện tại đang là mùa hè, mặt trời mọc tương đối sớm.
Nếu trời vừa rạng sáng, chủ tớ hai người còn chưa tìm ra được vật ấy, thì hai nhóm người đang có mặt ở đây sẽ phải nhìn thấy nhau.
Loạn Thạch Cốc thỉnh thoảng có tiếng đá cục lật động, xen lẫn với tiếng chửi của Chu lão gia, cảm giác ông ta mang đến như đang có quỷ rược ở sau lưng, trạng thái tinh thần của ổng đang giảm sút nghiêm trọng.
Trần Ngưỡng sờ cổ, bóp chết một con muỗi hút đến no căng, trên đầu ngón tay chảy ra dính chút máu, anh tùy tiện lau lên quần áo, đôi mắt đau nhức liếc Triều Giản một cái.
Triều Giản nhắm hai mắt, giống như nhà sư đang nhập định.
Trần Ngưỡng lại nhìn về hướng Hướng Đông đang nấp, Hướng Đông chỉ chỉ đôi chủ tớ đang tìm kiếm, tay để trước cổ mình làm động tác diệt khẩu.
Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, giải quyết bọn họ thôi, Hướng Đông dùng thủ thế nói.
Trần Ngưỡng bảo hắn ta phải kiên nhẫn.
Không biết đã qua bao lâu, phía chân trời xuất hiện một đường màu trắng, mí mắt Trần Ngưỡng giựt giựt, xong rồi, trời sắp sáng.
Chờ bóng tối tan biến, bọn họ sẽ bại lộ ngay.
Trần Ngưỡng chống tảng đá đứng lên, móng tay cào trúng hạt sỏi nhỏ trên đó, đợi anh để ý tới thì hạt sỏi đã rơi xuống.
Ngay lúc Trần Ngưỡng hãi hùng khϊếp vía, một bàn tay tiếp được viên sỏi đó.
Triều Giản nắm lấy cánh tay đang rủ xuống của Trần Ngưỡng, uốn cong ngón trỏ, gõ vào cánh tay anh, bảo anh ngồi xuống.
Trần Ngưỡng vừa định ngồi xuống, thì nghe thấy tiếng kêu kích động của lão bộc truyền đến từ một phương hướng.
"Lão gia!" Giọng của lão bộc vừa kinh hỉ vừa kinh sợ đối với thứ đồ gì đó, "Ngài mau lại đây xem! Có phải là cái này không!"
Trần Ngưỡng vừa khom xuống lập tức đứng thẳng dậy, anh nương theo ánh sáng nhìn qua thì thấy, Chu lão gia đã cuộn tay áo lên vì quá nóng.
Trên cánh tay phải của ông ta có hai vết phỏng.
Còn lão bộc thì không chỉ bị phỏng ở trên mặt, trên cổ cũng có, hầu như không còn một mảng da nào nguyên vẹn.
Vết phỏng của hai chủ tớ đều trông rất cũ.
Trần Ngưỡng soi kỹ Chu lão gia, khuôn mặt ông ta ở độ tuổi bốn năm chục, còn có phải chỉ sống bốn năm chục năm hay không thì không chắc.
"Cạch"
Đột nhiên vang lên một tiếng vang nhỏ, Trần Ngưỡng nhanh chóng theo tiếng nhìn qua, thì thấy vẻ mặt Hướng Đông như muốn tuôn ra trăm từ thô tục, hắn nhún vai với anh như đang nói, lão tử vô tình đá trúng cục đá, bại lộ rồi, xông lên thôi.
Trần Ngưỡng gật đầu, hai chủ tớ đã tìm được đồ rồi, là lúc bọn họ phải hành động.
Ngay lúc Trần Ngưỡng chuẩn bị đi ra từ sau tảng đá, thì tiếng súng lên đạn như xuyên thủng màng nhĩ anh, anh lập tức quay xe, khóe mắt liếc thấy trong tay lão bộc cầm một khẩu súng.
Trần Ngưỡng: ⊙︿⊙
Hướng Đông: ‾︿‾
Hai người bọn họ âm thầm rút lui về nơi ẩn náu.
Tính cảnh giác của Lão bộc không hề thấp, lão cầm khẩu súng thận trọng tiến đến hướng Hướng Đông đang ẩn nấp.
Chu lão gia căng chiếc dù màu đỏ ra, che lên đỉnh đầu.
Một ông bác cầm chiếc dù đỏ tươi như thế, trong hoàn cảnh này không khác gì một ma nữ mặc áo đỏ nằm trên đỉnh đầu.
"Người nào! Đi ra đây!" Lão bộc không vội tiến lên trước, mà là cảnh giác hét lên, "Ta đếm tới năm, không ra ta sẽ nổ súng."
Tay cầm súng của lão cực ổn, đếm số cũng rất nghiêm túc: "Năm, bốn, ba, hai......"
Trần Ngưỡng: -_-!
Hướng Đông: -_-!
Chữ "hai" trong miệng lão bộc ngừng lại vài giây, lưng Trần Ngưỡng tuôn ra mồ hôi lạnh, anh nhìn chằm chằm vào miệng đối phương, ánh mắt phối hợp với Hướng Đông.
Trần Ngưỡng tính toán làm ra tiếng động, anh sẽ sử dụng bản thân để thu hút sự chú ý của hai chủ tớ, rồi để cho Hướng Đông ra tay khi bọn họ bị phân tâm.
Không cho lão bộc nổ súng, bọn họ sẽ an toàn.
Nhưng trước lúc Trần Ngưỡng định hành động, anh đã bị chặn lại bởi một sự cố.
"Bang"
Một cây nạng từ bên người Trần Ngưỡng bay ra, không nghiêng không lệch nện vào cổ tay cầm súng của lão bộc, lực đạo hung ác đến đáng sợ, tay của lão trong phút chốc tê dại, súng cầm không vững rơi thẳng xuống đất.
"A!" Lão bộc hét lên che lại cổ tay mình, "Lão gia, súng! Mau!"
Chu lão gia đang tính đi nhặt, thì chợt thấy một hòn đá bay về phía mình, ông ta theo bản năng không đi nhặt súng, mà là giơ dù lên chắn hòn đá đang đập tới.
"Mẹ kiếp, lão tử uy no cả một đội quân muỗi rồi đấy." Hướng Đông chửi tục xông lên đá cho lão bộc vài cước, sau khi đá cho lão nằm im ru mới dùng chân dẫm lên khẩu súng, lúc này trên tay và trên đùi hắn ta đều là đốt muỗi cắn.
"Trần Ngưỡng, mẹ mày sao còn chưa tới đây nữa? Ngồi xổm ở đó đẻ trứng hay gì?" Hướng Đông rít gào.
Trần Ngưỡng cõng Triều Giản đi qua, nhặt cây nạng lên đưa cho hắn.
"Chu lão gia, đồ đâu?" Trần Ngưỡng hỏi người đàn ông trung niên đang núp dưới chiếc dù đỏ.
Nói thật chiếc dù này quá đỏ, nhìn gần phảng phất còn có thể ngửi được mùi máu tươi.
Ngay lúc Trần Ngưỡng chuẩn bị chạm vào mặc dù, thì chiếc nạng của Triều Giãn đã bay tới, người đàn ông trung niên kinh hãi cất chiếc dù đi, dường như ông ta muốn xác nhận xem chiếc dù có còn nguyên vẹn hay không, thì giây tiếp theo đã bị Hướng Đông đá cho bất tỉnh.
Hướng Đông tìm kiếm trên người của ông ta một lúc: "M* kiếp, không thấy." Hắn vừa chửi xong liền đi tới bẻ tay đối phương.
Một cục đá rơi ra.
Hướng Đông nhặt cục đá lên, phát hiện trên bề mặt có vài vết xước, giống như móng vuốt mèo lưu lại.
Hắn đưa cục đá lại gần, nhìn thấy dòng chữ viết trong những vết xước.
Thiên mệnh tuổi trăm, không thân nhân mà chết.
(Sống tới trăm tuổi, cô độc chết đi không người đưa ma.)
Lòng tham phệ mệnh, vô tâm sinh.
(Lòng tham nuốt chửng sinh mạng, không tham thì sống tiếp.)
(Mình chỉ dịch nghĩa của nó thôi.)
Tui siêng năng edit vậy mà các bác chả thèm để lại bình luận gì hết chơn, buồn dễ sợ ấy.