Edit:Quả Xanh
Tác giả: Tây Tây Đặc
"Có ý gì?" Trí tuệ của Hướng Đông không mấy đồng đều với vũ lực, hắn xem không hiểu.
Trí tuệ của Trần Ngưỡng ban đầu chỉ trên mức tiêu chuẩn một xíu, nhưng sau một thời gian dài được đồng đội huấn luyện, giờ đây anh đã vượt khá xa qua mức tiêu chuẩn, anh nhận lấy viên đá từ tay Hướng Đông, đọc hai câu dưới vết xước hai lần.
"Ý của câu, Thiên mệnh tuổi trăm, không có thân nhân mà chết, là mặc dù ông trời cho mày sống đến một trăm tuổi, nhưng người thân trong nhà đã mất hết thì mày vẫn phải chết."
Trần Ngưỡng cố gắng đọc hiểu: "Đây là luật mà chúng ta phát hiện lúc trước, dù có cướp lấy bao nhiêu tuổi thọ của người khác đi chăng nữa, thì sống hay chết vẫn là do người nhà quyết định."
Hướng Đông liếc nhìn Triều Giản, đối phương vậy mà không khen Trần Ngưỡng được một tiếng, cũng không tỏ vẻ hài lòng, cái méo gì, yêu cầu cao thế sao?
"Câu thứ hai thì sao?" Hướng Đông hỏi, "Lòng tham phệ mệnh, vô tâm sinh lại là ý gì?"
Trần Ngưỡng nói: "Cũng là luật."
"Kẻ tham lam ăn cá, sẽ lấy mạng người khác, còn nếu người không tham ăn cá thì sống." Trần Ngưỡng xoa vết xước trên viên đá, "Có thể kết thúc mạng sống của chính mình, cũng có thể lấy mạng của người khác."
"Giống như con mèo trắng, nó không muốn ăn cá có tên cướp đi tuổi thọ của con người, Cát Phi ép nó ăn, nhưng nó vẫn còn sống, con cá bị nó ăn là của lão Ngô, cũng còn sống." Trần Ngưỡng bỏ viên đá vào túi.
Hướng Đông nói: "Luật lồng luật là phải bắt được cá có tên, đưa cho người không có ý nghĩ tham lam muốn cướp tuổi thọ của người khác ăn, là có thể hóa giải, ý này phải không?"
Trần Ngưỡng gật đầu: "Nói trắng ra chính là, không ham tuổi thọ của người khác, chưa từng có ý nghĩ như vậy, tên của mình sẽ không xuất hiện trên lưng cá, sẽ không rơi vào trận nguyền rủa này."
"Thị Trưởng ngay cả cá bình thường cũng không ăn, cũng rất sợ, có lẽ ông ấy biết tới cái luật này, nhưng vì lý do nào đó không thể trực tiếp nói thẳng ra, chỉ có thể can ngăn."
"Nếu lời mày nói là đúng, trên lưng cá sẽ không có tên của tao." Hướng Đông sờ râu mới nhú ra trên cằm, "Cho nên cá có tên của lão Ngô xuất hiện ở trong sông, là vì buổi chiều ngày hôm qua lúc bầy cá xuất hiện, ông ta có ý nghĩ cướp tuổi thọ của người khác?"
Trần Ngưỡng chần chờ nói: "Chắc là có nghĩ, người tới tuổi trung niên, sẽ quan tâm đến độ dài tuổi thọ của mình hơn chúng ta, có thể trong tiềm thức họ nghĩ rằng nếu bắt được một con cá có tên của người khác, chỉ cần ăn nó là có thể gia tăng tuổi thọ."
Hướng Đông vẫn nghe Trần Ngưỡng giải thích, nhưng hắn cũng âm thầm quan sát Triều Giản, khi Trần Ngưỡng nói xong, khuôn mặt bầm dập của đối phương rốt cuộc cũng có chút vui vẻ.
Trời đựu, hình như lão tử cũng có bệnh.
Còn biết tự mình kiếm thức ăn cho chó nữa chứ.
Hướng Đông tự mình phân loại mọi chuyện một lúc, bất mãn nói: "Tao còn tưởng rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ, làm nửa ngày, không tiến triển được bao nhiêu."
Trần Ngưỡng không nghĩ như vậy, đêm nay tiến triển rất lớn, chỉ là hòn đá không đạt tới sự mong đợi của anh, anh ngồi xổm xuống hỏi lão bộc: "Ông tìm thấy hòn đá ở đâu?"
Khuôn mặt nhăn nheo xám xịt của người hầu già không có chút phản ứng nào, dáng vẻ như đang nói "Sống có gì vui, chết có gì sợ", thoải mái đối mặt với sự sống chết của bản thân.
Nhưng đợi Hướng Đông đá cho một cước, ông ta liền run rẩy ôm đầu xin tha: "Đừng đánh, đừng đánh ta nữa...... Phía tây, ta tìm được ở phía tây, ta không biết cái gì hết......"
"Nói cụ thể rõ ràng!" Hướng Đông rống lên chửi.
Lão bộc run run rẩy rẩy chỉ vào một vị trí.
Hướng Đông đá khẩu súng về phía Trần Ngưỡng, hắn đi qua vài tảng đá lởm chởm đến chỗ lão bộc chỉ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Ngưỡng chạm vào một khẩu súng thật, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc, anh dùng đầu ngón tay của mình lần theo các đường nét của khẩu súng một cách vô thức.
Triều Giản cau mày: "Cất đi, đừng chơi."
Trần Ngưỡng muốn phản bác mình không có chơi, nhưng hành động của anh lại không phải thế.
"Thấy rồi!" Hướng Đông la lên.
Trần Ngưỡng liếc nhìn lão bộc trên mặt đất, vì an toàn, anh giơ tay chém xuống gáy làm đối phương ngất đi.
Chủ tớ hai người chìm vào hôn mê, nhưng hai tròng mắt lại lòi ra khiến người ta hoảng sợ.
Loạn Thạch Cốc đầy đá tảng có hình thù kỳ lạ, Triều Giản không dễ dùng nạng, Trần Ngưỡng cõng hắn đi đến chỗ Hướng Đông, nguyên một đường giống như nhảy lò cò, thật cẩn thận tìm coi tảng đá nào bằng phẳng một chút để đặt chân.
Đến khi tìm được chỗ ngồi, cả người Trần Ngưỡng đầy mồ hôi, anh đặt Triều Giản xuống, kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt: "Hướng Đông, mày bới ra thứ gì từ dưới tảng đá chưa?"
Hướng Đông đẩy tảng đá ra, trên tay cầm hai cục đá dài mảnh, cấm đầu hì hụt đào đất: "Adrenalin của lão tử đang điên cuồng tăng lên, lần trước nó cao như vậy là lúc tao phát hiện mảnh đất chôn tập thể."
Trần Ngưỡng nghe được nửa câu sau của Hướng Đông, adrenalin cũng tăng lên, anh nửa ngồi xổm rướn cổ qua nhìn, đột nhiên lại thấy đối phương ném hai miếng đá đi, nhảy bắn ra như bị phỏng, kèm theo tiếng thét dài như quỷ kêu.
Thứ khiến cho Đông ca hoa dung thất sắc như vậy lại là...... Một con giun.
Nó tương đối lớn, ú nu bằng ngón tay giữa, toàn thân màu xanh nâu, giống như một con rắn nhỏ, cái đầu màu xanh lục đang chui vào trong đất.
"Đ* má!" Hướng Đông sắp phát điên, hắn ghét nhất mấy cái con ngoằn ngoèo không xương này, giờ đánh chết hắn cũng không đào tiếp, cũng kháng cự tới gần, đứng được bao xa thì đứng bấy xa.
Trần Ngưỡng nhặt hòn đá đẩy con giun sang một bên.
Giây tiếp theo anh lại nhìn thấy cộng sự của mình nhảy về phía sau, nạng cũng không dùng, hiếm thấy có một chút hoảng hốt.
Trần Ngưỡng: "......"
Hai tên này, một tên liếm máu trên dao búa lớn lên, một tên không sợ trời không sợ đất, hiện tại lại vì một con giun mà *đại kinh thất sắc.
(*kinh hoảng đến mức mặt mày biến sắc.)
Mỗi người đều có nỗi sợ của riêng mình, quả là chân lý.
Lúc Trần Ngưỡng chăm chỉ đào đất, Hướng Đông đi lại gần Triều Giản, hắn ta dựa người vào tảng đá, run chân nói: "Nghe nói mày không uống thuốc nữa hả, để khống chế được bản thân, chắc khó nhằn lắm ha."
Câu chữ thì quan tâm, giọng điệu lại khinh thường và chế nhạo, khó khăn quá thì nhắm mắt buông tay đi.
Triều Giản liếc Hướng Đông một cái.
Hướng Đông quay lưng về phía Trần Ngưỡng, hất cằm, mập mờ không rõ nói: "Nó nói với tao tất cả mọi thứ đấy."
"Là đàn ông thì đừng có trà xanh nghe chưa!" Hướng Đông gầm gừ trước khi Triều Giản ra chiêu, "Mày nên chừa chút mặt mũi cho mình đi."
Triều Giản bật cười.
Chuông cảnh báo trong đầu Hướng Đông vang inh ổi, không ổn! Thằng trà xanh này phát bệnh, chuyện gì nó cũng làm ra được!
Không đợi Hướng Đông thực hiện các biện pháp khẩn cấp, thì hắn đã thấy Triều Giản dùng cái bản mặt vô cảm của mình kêu lên với Trần Ngưỡng: "Ca ca, chân ta đau quá."
Hướng Đông còn chưa kịp giảm sốc khi nghe thấy Triều Giản xạo l*n gọi Trần Ngưỡng là "Ca ca", thì lại nhìn thấy Trần Ngưỡng như theo bản năng bỏ cục đá xuống chạy tới, toàn thân tỏa ra tình thương của cha, hỏi đối phương đụng trúng chỗ nào rồi phải không.
Mỗi lần đều chưa tới hai giây đã bị một chiêu K.O Hướng Đông:  ̄ˍ ̄ Tao không nên ở chỗ này, tao nên ở dưới lòng đất.
.
Trần Ngưỡng rốt cuộc đào được thứ bên dưới lên.
Những đống xương cá, xương thú nhỏ, còn có những khúc xương nghi là của trẻ sơ sinh được chồng chất lên nhau, do lâu ngày phân hủy nên có rất nhiều đều hóa thành xương vụn.
"Ít nhất mười mấy hai mươi năm." Hướng Đông dè dặt ước tính.
Trần Ngưỡng nghĩ đến địa ngục trần gian trong cơn mưa, nhìn lại đống xương, anh càng chắc chắn hơn về phỏng đoán của mình.
Người dân ở thị trấn này đã từng gϊếŧ rất nhiều sinh linh để làm gì đó.
Nguyền rủa được tạo ra không phải từ oán giận của một ai đó, mà là những sinh linh bị gϊếŧ muốn người dân thị trấn bị trừng phạt.
Bắp chân của Trần Ngưỡng bị chọc nhẹ một cái, ánh mắt anh chuyển sang hướng Triều Giản đang nhìn.
Chu lão gia tỉnh, ông ta không thèm nhìn lão bộc trong nhà, một lòng tập trung kiểm tra chiếc dù màu đỏ nhỏ bé của mình, động tác vừa khẩn trương vừa sợ hãi, hai loại cảm xúc liên tục đan chéo vào nhau.
Hướng Đông nghĩ tới điều gì đó, híp mắt, hắn khó hiểu lộ ra hàm răng trắng, nhếch môi cười âm hiểm vài tiếng rồi lao tới, thể hiện khả năng lột quần áo độc nhất vô nhị của mình, nhanh chóng lột sạch Chu lão gia.
Chu lão gia đờ người ra, ông ta đã một đống tuổi, lại là gia chủ của một họ lớn, đó giờ nào từng bị tội như này.
Hướng Đông tặng Chu lão gia một lần phục vụ kiểm tra toàn thân, nhưng rồi hắn lại đen mặt: "Ông già.....Ông đã ăn qua bao nhiêu con cá có tên rồi hở?"
Chu lão gia nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt của ông ta rõ ràng sai sai.
"Chưa từng ăn." Chu lão gia là người thấy qua việc đời, cả người trần trụi cũng không ngượng ngùng, lời lẽ chính đáng nói "Ta tuyệt đối không làm mấy loại chuyện này......"
Hướng Đông chỉ ngón trỏ về một hướng ý bảo ông ta nhìn theo.
Chu lão gia bất giác nhìn sang, chợt bắt gặp hai tròng mắt đang lòi ra của lão bộc, ngụy trang trên mặt tập tức vỡ tung, lộ ra vẻ kinh hãi ẩn hiện bên dưới.
"Bản thân ông cũng là mắt cá, ông muốn xem không?" Hướng Đông cười lạnh, "Tôi tiểu cho một vũng...cho ông soi thế nào?"
Đã nhịn tiểu thật lâu đứng ở một bên Trần Ngưỡng: "......"
"Hướng Đông, mày tiếp tục hỏi ổng, tao đi xả lũ cái." Trần Ngưỡng nói xong đi tới nhìn Triều Giản, ánh mắt biểu thị đối phương ở đây chờ một lát, anh sẽ về liền.
Trần Ngưỡng đi chưa được hai bước, sau lưng vang lên tiếng nạng chống.
Thiếu niên đi theo anh.
Khi Trần Ngưỡng cùng Triều Giản thanh lọc xong bàng quang trở về, Hướng Đông vẫn còn đang ép hỏi.
Chu lão gia không mặc quần áo vào, hình như đầu óc đã có chút không tỉnh táo, ông ta lẩm bẩm liên tục: "Tiêu rồi, tiêu thật rồi......"
"Đúng là tiêu thật."
Hướng Đông khoanh chân ngồi trên đá, lưng đối mặt với vầng sáng của bình minh, sự kiên nhẫn của hắn đã biến mất, cả người giống như quỷ La Sát: "Sau trận mưa đêm qua hôm qua, các người đều tiêu rồi."
Chu lão gia không biết nhớ tới cái gì, tiếng lẩm bẩm trong miệng biến mất, khuôn mặt ông ta trắng bệch.
"Lão tử hỏi ông lại một lần, đã ăn mấy con cá." Hướng Đông nắm chặt vết phỏng trên cánh tay trái của ông ta.
Mặt Chu lão gia càng thêm trắng, ông ta dùng cái tay còn lại cầm chiếc dù che đầu, giấu đầu mình dưới dù: "...... Bảy, bảy con."
Đồng tử của Hướng Đông co rụt lại, bảy con? Nhiều như thế?
Trần Ngưỡng cũng có chút giật mình.
Thay người thành cá, cũng không có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nó vẫn là bảy mạng người không có gì thay đổi hết.
"Nói dối." Trong bầu không khí im lặng, Triều Giản đột nhiên dùng gậy chống gõ lên chiếc dù, phun ra hai từ không mặn không nhạt.
Chiếc dù đỏ trong tay Chu lão gia run lên dữ dội.
"Mẹ kiếp." Hướng Đông đá vào lưng lão ta, đế giày nghiền mạnh lên xương cột sống, "Lão tử thấy ông rượu mời không uống, muốn......"
"Mười con!" Chu lão gia đau đớn cố gắng nhích người trốn sang bên cạnh, "Chỉ mười con, ta chỉ ăn mười con."
Gió ở Loạn Thạch Cốc dường như đều chậm lại.
Vẻ mặt Trần Ngưỡng cứng đờ.
Hướng Đông phỉ nhổ, mười con cá, mười mạng người, lão già này thật đúng là dám ăn, lòng người quả thật không đủ rắn nuốt voi.
Mười con đã đủ nhiều rồi đi.
Nhưng nếu lão già này là mục tiêu nhiệm vụ, thì bây giờ bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới thực rồi, sẽ không còn đứng ở đây.
Như vậy có thể thuyết minh rằng, mười con còn không phải là con số nhiều nhất.
Chẳng lẽ do số lượng cá chỉ đáng gây kinh ngạc, thực tế cướp được tuổi thọ cũng không nhiều?
Hướng Đông đột nhiên hỏi một vấn đề khá ngu ngốc: "Lão già chết tiệt, cá ông ăn đều là cá của người già hả?"
Chu lão gia không dám dùng ánh mắt xem thằng ngu nhìn hắn: "Không phải... Là của người trẻ tuổi."
Hướng Đông lại đi kiểm tra thân thể của Chu lão gia, tính đại một con cá có tuổi thọ trung bình là 30 năm đi, mười con cá cũng có tuổi thọ 300 năm.
Đây vẫn là mới tính lại thôi đó.
Nhưng tại sao trên người lão già này lại không có một ký hiệu nào là sao?
Hướng Đông quay đầu ra sau, nhìn về phía Trần Ngưỡng đang trầm mặc.
Biểu tình của Trần Ngưỡng không tốt lắm, anh cho rằng chỉ cần cướp lấy tuổi thọ của một giáp tử (60 năm) thì sẽ có ký hiệu gì đó, nhưng hiện giờ suy đoán này là sai.
Chẳng lẽ thật sự không có ký hiệu nào cả.
Ăn bao nhiêu cũng sẽ không có?
Lòng Trần Ngưỡng chùng xuống, đồng thời có linh cảm không tốt, nếu cướp lấy tuổi thọ của vài người và mấy chục người đều không có khác nhau, chỉ có đôi mắt biến thành mắt cá, không có gì bất thường khác, thì bọn họ làm thế nào mới có thể xác định được mục tiêu nhiệm vụ?
Lỗ hổng trong nhiệm vụ lần này rốt cuộc là ở đâu?
Còn có bao nhiêu chi tiết trong các quy tắc chưa được tìm thấy?
Trần Ngưỡng mím chặt môi, cả một đêm không ngủ, cùng với độ khó của nhiệm vụ, làm anh thấy rất mệt mỏi và bồn chồn.
Triều Giản nhìn hai quầng thâm mắt của Trần Ngưỡng, ánh mắt lại liếc nhìn đốt muỗi cắn trên mặt và trên cổ anh: "Hỏi xong thì về nhà trọ."
Trần Ngưỡng đang thất thần.
Đột nhiên trên đầu của anh trầm xuống, bóng đen đổ ở trước mặt, Triều Giản đội mũ lưỡi trai lên đầu anh.
"Mau đi hỏi, hỏi xong rồi về." Triều Giản nhìn vầng sáng nơi chân trời, trong mắt đều là tơ máu đỏ.
Trần Ngưỡng bình tình lại, mở miệng hỏi Chu lão gia: "Cá của ông đâu?"
Chu lão gia không trả lời.
Hướng Đông nổi nóng giơ chân lên cho lão hai cước, hung tàn hỏi: "Nó hỏi mà ông không muốn trả lời à, sao nào, muốn một chọi một với tôi hở?"
"Trong nhà." Chu lão gia kêu thảm nói, "Ta nuôi nó ở nhà."
Ông ta đã tìm ra cách thông qua những dòng chữ trên cục đá, chỉ cần bắt một người không muốn ăn cá cướp tuổi thọ của người khác, cho tên đó ăn cá của mình, rồi mua một chút cá đưa cho người thân của tên đó...bảo đảm có người thân bồi ở bên cạnh, là ông ta có thể an an ổn ổn sống trường thọ.
Trần Ngưỡng hỏi Chu lão gia, cá lão ăn đều từ đâu mà đến.
Lần này Chu lão gia rất thức thời, nhanh chóng trả lời câu hỏi, ông ta nói rằng hầu hết người dân trong thị trấn đều đánh bắt cá và bán chúng cho ông.
Suy cho cùng, ai cũng hiểu nghèo khổ hai trăm năm, không bằng ăn sung mặc sướng một trăm năm.
"Ta cùng bọn họ đều là một tay giao tiền một tay lấy cá, đôi bên không có sự ép buộc mua bán gì cả, càng sẽ không giở thủ đoạn bỉ ổi." Chu lão gia nói, "Là bọn họ dùng tuổi thọ của người khác đổi lấy của cải...Bọn họ mới là kẻ gây tội, ta chỉ là người làm ăn."
Khuôn mặt này nhìn sao cũng thấy xấu xí, đó giờ cũng chưa từng thấy ai có bộ mặt xấu xí nói ra những lời lẽ như thế, Trần Ngưỡng châm biếm: "Vậy sao ông lại sợ?"
"Ta sợ vì chúng nó không chịu nói lý, cũng chẳng phân biệt thị phi, không cho phép một ai rời khỏi thị trấn, chúng nó muốn tận diệt...Muốn phá hủy toàn bộ nơi đây, ta thật sự vô tội, là người bị liên lụy." Chu lão gia cảm thấy mình oan uổng lại sợ hãi nói.
Trần Ngưỡng nhịn xuống ý muốn tẩn lão ta nhừ tử, anh ngồi xổm xuống, kiềm chế cảm xúc của bản thân hỏi: "Ai không nói lý?"
Dưới dù im re.
Trần Ngưỡng lại hỏi: "Là ông và người nhà họ Vân nạm hai nhãn cầu ở lối cầu thang trên tầng hai của nhà trọ? Một giáp tử lại có liên quan gì đến lời nguyền?"
Chu lão gia đột nhiên từ dưới dù thoáng ngẩng đầu lên, không dám tin nói: "Tối hôm qua các người thật sự lên tầng hai!"
"Thật là bị nghe trộm, lão Vân nói đúng, lúc đó ngoài cửa thật sự có người nghe lén, lão không có giở trò gì." Chu lão gia nói không mạch lạc, sắc mặt trở nên dữ tợn, "Ả góa phụ đó vậy mà nói người chạy rồi, ả gạt chúng ta, chiếc giày rách không giữ phụ đạo đó!"
Trần Ngưỡng hít sâu: "Ông còn chưa trả lời tôi chuyện nguyền rủa là thế nào."
Chu lão gia "Vèo" một cái nấp xuống dưới dù, lão run rẩy: "Ta không biết nguyền rủa mấy người nói là gì hết, Cao Đức Quý......" Ông ta la lên trong rất thảm, "Các người đi mà hỏi Cao Đức Quý ấy!"
Mi mắt Trần Ngưỡng run lên, anh nhìn về phía Hướng Đông và Triều Giản, dùng giọng điệu kinh ngạc nói: "Cao Đức Quý làm sao, chẳng phải ông ấy vẫn luôn phản đối việc mọi người bắt cá...Cướp tuổi thọ của nhau sao?"
"Tôi nhớ rõ ông ấy nói không thể làm như vậy, nếu không chính là bất hiếu bất nhân bất nghĩa, trời đất không dung, sẽ bị sát đánh."
Chu lão gia không trả lời, thân thể không ngừng run rẩy, nói: "Các người hỏi gã, các người đi hỏi gã ấy......"
"Chúng tôi sẽ hỏi ông ấy, nhưng ông cũng phải nói cho chúng tôi những gì ông biết trước." Trần Ngưỡng nói.
Dưới dù lại im re.
Trần Ngưỡng duỗi cổ xuống dưới dù, rồi chợt nhìn thấy gì đó làm anh ngã ngồi xuống đất.
"Mày thấy gì mà sợ thành như thế hả?" Hướng Đông xốc dù lên, nhưng lại xốc không được, hắn chưa nghĩ nhiều đã cuối xuống nhìn, ngay sau đó mặt mày xanh mét chửi đựu má.