Chương 23 :Hành khách xin chú ý
Những hạt cơm rơi hết lên đùi Triều Giản, hắn cũng không có phản ứng.
Trần Ngưỡng ngẩn ra một hồi, mới nhanh chóng đứng dậy đi lấy giẻ ướt lao đi mớ cơm tẻ trên đùi hắn: "Có bị nóng đến không?"
Triều Giản nghe một đằng trả lời một nẻo, "Sống chung?"
"Ừ," Trần Ngưỡng đem mấy hạt cơm ném vào sọt rác, "Nguyên nhân tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi đó."
Triều Giản nhìn vết thâm đen do bị ướt trên quần mình, độ nóng của cơm tẻ đã không còn, lành lạnh, hắn cau mày nói:"Anh muốn tôi lại đây sống cùng anh? "
Trần Ngưỡng trôi chảy đáp: "Tôi có thể đến chỗ cậu."
Triều Giản: "..."
Trần Ngưỡng quét sạch bát vỡ trên mặt đất, thu dọn sạch sẽ, suy tư một chút: "Chuyện này chủ yếu vẫn là tùy cậu, bất kể cậu muốn như thế nào, tôi cũng không phản đối."
Triều Giản không nói gì.
Trần Ngưỡng nói đến rất chân thành: "Chúng ta đã có kinh nghiệm hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau, còn phối hợp rất ăn ý."
Triều Giản hơi nhướng mày: "Anh có chắc không?"
Ba món ăn tự nấu trên bàn, một món canh trứng mướp, sắc hương vị đều có.
Trần Ngưỡng cách một vòng hương vị nhìn hắn: "Tôi thừa nhận, khi gặp quỷ tôi sẽ rất sợ hãi."
"Nhưng ai cũng sẽ có một nỗi sợ hãi riêng mà dùng không, thường thường thì còn rất khó vượt qua và khắc phục nữa, cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Triều Giản nói: "Không đúng."
Trần Ngưỡng: "..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.
Quanh thân của Triều Giản hiện giờ như có rất nhiều hàng chữ ghi "không muốn nói chuyện nữa" đang bay.
Trần Ngưỡng lặng lẽ đem nạng chống của thiếu niên cất đi, để xa tầm tay đối phương, bảo đảm hắn không với tới, rồi yên lặng xới đầy một bát cơm đem chở về.
"Chúng ta nghiêm túc nói chuyện một chút nhé, cậu có điều kiện gì thì nói cho tôi biết, tôi người này rất dễ nói chuyện, tôi rất hy vọng có cơ hội khác để trở thành đồng minh với cậu."
"Đồng minh?"
Triều Giản tựa cười mà không phải cười nói, "Thành thật tín nhiệm cái loại kia?"
Sắc mặt Trần Ngưỡng co quắp, trong lòng nói: "Chính cậu cũng không cho tôi bao nhiêu tín nhiệm, nên không tư cách hỏi tôi đâu."
Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.
Lời này không thể nói ra, nói ra sẽ gà bay trứng vỡ, người sẽ đi mất, anh không thể khờ như vậy, đi cãi nhau với đối phương rồi làm trì hoãn mục đích của bản thân được.
Trần Ngưỡng đề cập đến một số thông tin thu được từ Võ Ngọc.
Triều Giản cúi đầu dùng đũa trộn cơm: "Bọn họ có thể vào cùng một nhiệm vụ nhiều lần cùng một lúc, không phải vì họ sống ở đâu, mà là vì số trên tấm thẻ thân phận đủ nhỏ nên họ có đặc quyền chọn bạn đồng hành, không phải anh nói số trên thẻ của mình là bảy chữ số ư? Có đặc quyền đó hả? "
Trần Ngưỡng không hề nghi ngờ câu nói này của thiếu niên, anh cũng cảm thấy chỉ chung sống với nhau là không hợp lý.
"Nếu như được thì sao."
Trần Ngưỡng ngồi xuống đối diện với thiếu niên, số nhận dạng của anh có ba chữ số, nhỏ hơn số của Võ Ngọc.
Bên cạnh đó, còn có một cái bug không có hộ khẩu đây.
Tổng phải thử một chút mới biết.
Triều Giản phớt lờ Trần Ngưỡng bắt đầu bưng cơm lên ăn từ từ.
Trần Ngưỡng không nản lòng, nếu đối phương không từ chối ngay, vậy là còn đang suy nghĩ, nên anh nói sang chuyện khác: "Cậu có kiểm tra lai lịch của bản thân mình chưa?"
Trước khi thiếu niên đáp lại, Trần Ngưỡng lại nói: "Tôi biết cậu sống ở cầu Tam Liên, thế tổ tiên của cậu thì sao?"
"Là người trong thế giới hiện thực, máu trong cơ thể lại có thể khởi động tế đàn của tộc Hĩ trong thế giới nhiệm vụ, cậu không thấy hiếu kì về khúc mắc trong này hả?"
Triều Giản cho biết, "Sự tò mò gϊếŧ chết con mèo."
Trần Ngưỡng thấy mệt, anh ôm đầu day trán nhìn thiếu niên, thấy hắn rất thích ăn rong biển xào, lúc nấu anh có nếm thử, giòn giòn mềm mềm, cũng được.
Một lát sau anh đã nhận ra rằng mình đã sai, vị này món nào cũng thích ăn.
Còn ăn rất nhiều.
Cứ như quỷ đói suốt tám trăm năm chưa từng được ăn.
Trần Ngưỡng nhận ra nếu mình không ăn thì đến nước canh cũng sẽ hết nên không ngồi ngớ ra đó nữa.
Đối diện đột nhiên vang lên một tiếng với giọng điệu đặc biệt nghiêm túc, cứ như đang bàn chuyện công việc rất quan trọng: "Đồ ăn không đủ ăn."
"Phụt -"
Trần Ngưỡng bị nghẹn, anh quay đầu lại nhìn, không kịp chuẩn bị đồ ăn trong miệng đều phun ra.
Lông mày Triều Giản nhíu lại, đầy mặt ghét bỏ.
Nhưng hành động rắp rau vẫn không dừng lại, nhìn xem, khẩu vị cũng không bị ảnh hưởng gì.
Trần Ngưỡng lau gạch nền rất nhanh đã xong, thiếu niên dùng một chân nhảy lên đi tới lấy nạng chống, chống người đi xuống bếp múc chén cơm thứ hai, đầy một bát lớn, còn dùng thìa ép chặt.
Lượng cơm của thiếu niên rất lớn, tốc độ ăn cũng rất nhanh, nhưng dáng điệu lại rất nhã nhặn.
Trần Ngưỡng nhìn hắn trút sạch một đĩa thịt lợn xé nhỏ xào với ớt xanh vào bát, cảm thấy bầu không khí vẫn còn ôn hòa, vì vậy anh khéo léo nói: "Kỳ thật, tôi nghi ngờ cậu bị cuốn vào là vì...."
"Bị anh liên lụy."
Trần Ngưỡng trừng mắt nhìn thiếu niên cướp mất lời mình, đầu óc anh trống rỗng.
Triệu Giản kẹp một đũa rong biển xào cho vào miệng, thờ ơ nói: "Anh đoán đúng rồi, tôi không có thẻ nhận dạng, là một người không có hộ khẩu."
Trần Ngưỡng hắng giọng, ngập ngừng nói: "Vậy cậu đã đoán được bản thân là bị tôi liên luỵ từ sớm rồi đúng không, thế sao còn giúp tôi nhiều lần như vậy, còn hợp tác với tôi nữa, bộ cậu không trách tôi à? "
Triều Giản nhai xong thức ăn trong miệng rồi nuốt xuống, đặt đũa xuống nhìn anh.
Ánh mắt của thiếu niên rất âm trầm, nhìn chính diện lâu rồi sẽ có loại cảm giác như bị động vật máu lạnh nguy hiểm nhìn trúng, Trần Ngưỡng tránh đi tầm mắt hắn, đột nhiên nghe được một câu hỏi.
"Anh ở khu vực nào của trung tâm phục hồi chức năng?"
Trần Ngưỡng không thể giải thích được, vẫn là nói thật với hắn: "Khu A."
"Nói mới nhớ, tôi chưa từng đến các khu vực khác của trung tâm phục hồi chức năng, nơi đó quản lý khá nghiêm ngặt."
Thiếu niên đối diện đứng dậy, đi vòng qua nửa bàn ăn đến gần Trần Ngưỡng, cầm lấy một chiếc đũa chỉ vào vết sẹo sau tai trái của anh.
"Nơi này sao lại có sẹo?"
Trần Ngưỡng muốn trả lời nhưng lại trở nên đờ đẫn, anh ngồi đó ngơ ngác, đúng rồi, vết sẹo này từ đâu mà có?
Không nhớ được.
Dường như anh đã quên mất một số việc.
Chắc là việc không mấy quan trọng, nếu không anh sẽ không quên mất.
Trần Ngưỡng tự an ủi bản thân như thế, nhưng lại càng muốn nhớ lại cứ nhớ không ra nổi, làm anh có chút buồn bực.
.
Khi suy nghĩ của Trần Ngưỡng trở lại hiện thực, trên bàn chỉ còn lại mình anh, mấy cái đĩa đều trống trơn.
Món canh cũng đã hết sạch.
Trần Ngưỡng há hốc mồm hồi lâu, tưởng thiếu niên đi rồi, nhưng lại phát hiện cái túi giấy trắng hắn đem đến vẫn còn ở đó.
"Triều Giản? Triều Giản? Triều...."
Có một tia sáng xanh yếu ớt phản chiếu trên cửa kính nơi ban công, Trần Ngưỡng ngừng gọi, nhấc chân tới gần đúng lúc thấy thiếu niên cầm điện thoại chụp cảnh đêm qua tầng cửa kính.
Trần Ngưỡng không hiểu hỏi: "Có gì hay ho mà chụp ảnh lại vậy?"
Triều Giản không lên tiếng.
"Từ đây có thể nhìn thấy khu nhà gỗ." Trần Ngưỡng mở cửa kính, nằm nhoài vào lan can hóng gió.
Cảnh vật nơi đây anh đều nhớ, cũng như nhớ em gái mình, anh nhớ trước đây chưa có Internet cũng không có thiết bị điện tử, tivi đen trắng không thu được bao nhiêu đài, nên anh rất thích đi ra ngoài chơi lung tung.
Làm đại ca của một đám trẻ con, luôn có một đống lớn con nít theo đuôi, lúc đó Trần Ngưỡng đích thị là con người ta ở cầu Tam Liên, ai cũng biết anh có thể vừa chơi vừa học.
Vị này hẳn là khi còn bé hiếm khi ra ngoài nên không biết, còn thay đổi họ.
Trần Ngưỡng không tin trí nhớ của bản thân quá kém nên không nhớ người này là ai được.
Vị này đã ra nước ngoài từ lúc còn nhỏ, tháng trước mới trở về, nếu vậy thì rất có khả năng sau khi trở về nước mới bị thương ở chân.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng thật là xui xẻo.
Đầu Trần Ngưỡng đè lên cánh tay của mình, quay mặt lại nhìn thiếu niên: "Khi còn bé cậu thật sự sống ở đây hả? Sao tôi lại không có chút ấn tượng gì hết vậy."
Triều Giản nhìn xuống mấy tấm ảnh vừa chụp, không thèm trả lời câu hỏi trên, chỉ nói: "Trong túi giấy màu trắng có một chiếc điện thoại di động, cho anh."
Trần Dương tò mò hỏi: "Vô duyên vô cớ cậu đưa điện thoại cho tôi làm gì?"
Triều Giản nhìn anh. "Không phải anh muốn à?"
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Chúng ta có hiểu lầm gì rồi đúng không?"
Triều Giản lãnh đạm hơn rất nhiều: "Không đáng tiền."
Trần Ngưỡng đưa điện thoại di động cho hắn xem: "Tôi mới mua cái mới ngày hôm qua rồi. "
Mí mắt của Triều Giản đều không thèm nhấc chỉ "Ồ" một tiếng.
Trần Ngưỡng :" ... "
Sau một hồi, Triều Giản lại hỏi Trần Ngưỡng có chắc chỉ muốn cái điện thoại rách nát của chính anh, thay vì cái hắn mang đến đúng không.
Trần Ngưỡng gật đầu.
Sau đó Triều Giản không nói một lời muốn ném chiếc điện thoại vào thùng rác ở tầng dưới.
Trần Ngưỡng theo bản năng ngăn cản hắn.
Chiếc điện thoại cứ như vậy được giữ lại, thuộc về sở hữu của Trần tiên sinh.
Cùng một loại với thiếu niên, có vỏ màu trắng, pin là loại rất bền kia.
Trần Ngưỡng nhớ rằng thiếu niên từng nói, loại điện thoại di động này cần phải đặt làm, không phải hàng có sẵn.
Anh không biết đối phương làm thế nào mà chỉ dùng một ngày đã có được.
Trần Ngưỡng than thở, món quà này quý trọng, nhận không được thoải mái lắm, nếu không nhận, thiếu niên có thể trách anh không biết tốt xấu.
Thế chẳng phải chuyện tiếp tục làm đồng minh sẽ càng trở nên xa vời vợi.
.
Trần Ngưỡng dọn dẹp xong nhà cửa, Triều Giản vẫn đang ở nhà anh, đang nép mình vào chiếc chõng tre cũ mà anh kiếm được từ bên ngoài.
"Gần tám giờ rồi."
Trần Ngưỡng bật kênh TV: "Nếu cậu không vội về nhà, vậy chúng ta lại tiếp tục nói chuyện."
Không nhận được phản hồi.
Trần Ngưỡng nhìn qua, thấy thiếu niên đã ngủ thϊếp đi.
Màu xanh dưới mắt vẫn rất nặng.
Trần Ngưỡng tắt TV, anh vừa mới pha một tách trà mật ong xong chưa kịp uống, thì đã có một ánh mắt từ chiếc ghế tre quăng tới.
"Cậu tỉnh rồi à."
Trần Ngưỡng thấy thiếu niên nhìn chằm chằm vào cốc nước của mình trong chốc lát, ánh nhìn nóng đến lạ thường, bỗng chợt hiểu ra, anh đưa tách trà còn chưa uống của mình qua cho đối phương.
Triều Giản đón lấy bằng một tay, tay còn lại đưa lên, cầm chiếc cốc từ từ nhấp một ngụm.
Trần Ngưỡng cảm thấy mọi hành động của thiếu niên đều không phù hợp với Cầu Tam Liên, đồng phục bóng chày màu đen bình thường mặc trên người y đều có cảm giác sang trọng, anh quyết định từ bỏ việc tìm kiếm thông tin của đối phương.
Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, muốn cắt ra rồi sắp xếp lại, anh nghĩ chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, không cần phải xoắn xuýt nữa.
Trần Ngưỡng nhìn màn đêm ngoài ban công: "Tôi có loại trực giác, nhiệm vụ thứ hai qua vài ngày nữa..."
"Đã bắt đầu rồi."
Trần Ngưỡng chậm rãi quay đầu về phía thiếu niên: "Sẽ đến..... Bắt đầu rồi?"
Triều Giản ngẩng đầu: "Chạm vào túi thử xem."
Trần Ngưỡng sờ sờ túi áo khoác: "Không có gì..."
Giọng nói đột ngột dừng lại, trong túi quần đột nhiên có thêm một tờ vé, nằm ngay giữa hai ngón tay anh.
Loại vé tàu màu đỏ thông thường.
Thanh Thành đến Tân Thành.
Giờ khởi hành là 9h55 tối nay.
Sắc mặt Trần Ngưỡng biến hóa liên tục, thế giới nhiệm vụ dĩ nhiên có thể kết nối với thế giới thực!
Anh hít một hơi: "Số tàu của cậu là bao nhiêu?"
Triều Giản: "k1856."
"Tôi cũng vậy."
Tâm trạng Trần Ngưỡng hơi khá hơn, nói: "Tôi ở toa xe số 2, ghế 11."
Vị ngọt của mật ong và mùi thơm của trà xanh trong miệng của Triều Giản tản ra khi hắn nói: "Toa xe số 7, ghế số 3. "
Trần Ngưỡng nhíu mày, vậy là bọn họ cùng một chuyến tàu, khác toa xe.
"Còn khoảng hai tiếng nữa là xe chạy rồi, lúc này trên đường còn có thể bị tắc đường, đi ngay thôi, không sẽ muộn mất."
Trần Ngưỡng đem tấm vé nhét vào trong túi: "Cậu có muốn về nhà lấy ít thứ không? "
" Không cần. "Triều Giản đứng dậy nói:" Đi thôi. "
Trần Ngưỡng nhân cơ hội lên kế hoạch đến nhà vị này nhưng không thành công, gãi gãi sau gáy, liếc ly trà mật ong, muốn xem còn lại bao nhiêu lấy uống cho hết, không được lãng phí.
Vừa nhìn lại thấy bên trong không còn sót một giọt nào, phải nói là sạch tới đáy.
.
Sau hơn nửa giờ, Trần Ngưỡng và Triều Giản đã đến tổng trạm sân ga Thanh Thành.
Cả hai người đều đeo khẩu trang và đội mũ.
Khi Trần Ngưỡng đang đợi taxi ở tầng dưới trong khu công cộng, nhìn thấy một gian hàng bán khẩu trang bên đường, anh cho rằng khuôn mặt của Triều Giản quá phô trương nên đã đề nghị đối phương nên mua một chiếc khẩu trang để đeo.
Kết quả đối phương mua hai chiếc, đưa anh một chiếc.
Nhân tiện, còn mua hai cái mũ bóng chày cũng đưa anh một cái.
Trước đây Trần Ngưỡng rất thích đội mũ bóng chày, dựa vào đó để giả vờ ngầu lòi, chơi bóng rổ ở trường, rất thích ném nó lên chỗ khán giả, có cô gái nào nhặt được sẽ giúp anh ấy cầm, đợi khi anh chơi xong, Sẽ cho cô gái đó một viên kẹo.
Lần này đội lại cũng đã cách bốn năm, mỗi sợi tóc đều như không được tự nhiên.
Trần Ngưỡng túm túm vành mũ, thò tay vào túi áo khoác siết chặt vé tàu bên trong, rồi nhấc gót chân cùng thiếu niên đi về phía nhà ga tàu.
"Các vị du khách, để đảm bảo an toàn cho bạn và những người khác, nghiêm cấm ..."
Đám đông chen chúc tại cửa soát vé của nhà ga, xếp hàng dài để qua cổng an ninh.
Màn hình lớn trên cao nhấp nháy, cập nhật thông tin các chuyến tàu.
Trần Ngưỡng đi qua cổng kiểm tra an ninh, nhấc ba lô ra khỏi máy kiểm tra, tiện tay ước lượng trên lưng hai lần rồi nhìn lên màn hình lớn.
Tìm thấy rồi.
k1856 Phòng chờ thứ tư giờ chuyển bánh là 21:55.
Người phát thanh viên đang gọi: "Hành khách thân mến, chuyến tàu số 58 từ Hồ Đông đến Tân Châu bị hoãn, nên sẽ muộn một chu..."
"Tránh đường!"
Trần Ngưỡng đang nhìn lên màn hình lớn, cánh tay của anh bất ngờ bị một thanh niên va mạnh vào, trong miệng cậu ta còn ngậm vé tàu, lao nhanh lên thang cuốn ở tầng hai, gây ra nhiều trận chưởi rủa.
"Túi của xách tôi, ôi, chớ có đẩy!"
"Từ từ mà đi, cũng có phải không kịp đâu?"
"Chen cái gì mà chen, bộ muốn đi đầu thai hả gì, có biết hai chữ văn minh viết thế nào không không!"
"..."
Các phòng chờ tàu đều ở tầng hai.
Trần Ngưỡng nói với thiếu niên: "Chúng ta vẫn còn thời gian, tôi muốn đi siêu thị mua chút đồ, cậu có muốn tìm một chỗ để ngồi không?"
Triều Giản lướt điện thoại: "Không cần."
Trần Ngưỡng sẽ không quản hắn, anh đi thẳng đến sạp báo, chỉ vào một tờ tạp chí: "Ông chủ."
"Lấy cho tôi bản tin buổi tối của Dương Tử." Một người đàn ông trung niên mặc vest chen ngang vào nói.
"Một tờ 15 tệ , quét mã bên cạnh."
Người đàn ông trung niên mặc vest vội vàng cầm tờ báo đi, Trần Ngưỡng chọn một cuốn tạp chí và một cuốn truyện rồi quay người bước vào cửa hàng ăn nhanh bên cạnh.
Giá cả trong siêu thị đắt hơn bên ngoài rất nhiều.
Trần Ngưỡng cầm một hộp bánh quy, xoay người trước kệ xem một cái cốc giữ nhiệt, lúc rời đi anh quên mang theo, không biết sẽ ở trên tàu bao lâu, có một cái cốc uống nước cũng không tồi.
"Đầu óc anh có bệnh à?"
Một giọng nữ vang lên: "Trước khi đến đây không mua, tới đây mới mua."
" Quên mất, mang nhiều đồ như vậy, ai mà nhớ cho hết được?" Người đàn ông biện giải.
"Vậy thì nhịn một chút cũng nhịn không nổi nữa hả? Hai tiếng là tới rồi, anh còn nhất định phải mua? Đồ vật ở nhà ga đều rất đắt tiền bộ anh không biết hả?" Người phụ nữ vẫn còn tức giận, "Nhịn một chút sẽ chết hay gì?"
Người nam ngừng nói, nhưng tay chọn hàng hoá vẫn không dừng lại.
Trần Ngưỡng tìm cốc giữ nhiệt, chọn thêm hai loại đồ ăn rồi đi ra ngoài, tình cờ liếc mắt nhìn hai người trông như một cặp tình nhân, cả hai đều còn trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp, lúc này còn đang lải nhải cãi nhau..
.
Lúc Trần Ngưỡng đi lên, đứng ở thang cuốn nhìn xuống, đại sảnh chật ních người, rộn rộn ràng ràng, mang theo hành lý lớn nhỏ, mờ mịt hoặc vội vàng.
Nhà ga này lớn hơn hồi trước rất nhiều.
Nhưng trong trí nhớ vẫn có cảm giác quen thuộc khiến Trần Ngưỡng cảm thấy thư thái.
Tầng 2 không đông như tầng 1, hầu hết hành khách ngồi chờ ở nhiều phòng chờ khác nhau, không có ghế thì đứng hoặc không thể ngồi yên.
Khi đi ngang qua phòng nước sôi, Trần Ngưỡng lấy cốc giữ nhiệt trong túi ra đi tới, có rất nhiều người muốn lấy nước nóng, cần phải xếp hàng.
"Chàng trai trẻ, thật không tiện."
Bên cạnh có một bà dì nhìn Trần Ngưỡng nói: "Cậu có thể giúp tôi lấy cốc nước từ túi bên cạnh ra được không?"
Bà dì quay lưng lại, trong túi bên cạnh của ba lô có một chiếc cốc.
Trần Ngưỡng dùng một lực nhẹ kéo chiếc cốc ra, đây là chiếc cốc giữ nhiệt màu sáng dành cho trẻ em.
"Cám ơn cậu." Bà dì tiếp lấy cái cốc.
.
Trần Ngưỡng nạp đầy cốc nước nóng liền quay lại bên cạnh thiếu niên, hỏi cậu trong tiếng ồn ào, "Cậu đã tìm thấy đồng đội nào khác chưa?"
Triều Giản vẫn đang lướt điện thoại.
Ngoại trừ chống nạng để đi, tất cả thời gian còn lại đều dành để lướt di động.
Trần Ngưỡng nghiêng đầu lại hỏi: "Trong điện thoại có cái gì vậy?"
Triều Giản: "Tin tức."
Trần Ngưỡng nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn người bị nghiện internet, "Đối với nhiệm vụ lần này cậu có nắm chắc không?"
Triều Giản: "Nắm chắc cái gì? "
" ... "
Vô tình bên ngoài có gió mạnh thổi qua, một đám mây đen dày đặc đè xuống, chắn ngang mặt trăng tròn.
Rõ ràng chưa tới nửa đêm, nhưng lại tối tăm yên tĩnh như sau nửa đêm.
Đại sảnh chờ có rất nhiều người, Trần Ngưỡng đợi rất lâu mới tìm được một chỗ ngồi, anh nhường cho thiếu niên ngồi, chống nạng đứng mãi như vậy cũng vất vả.
Triều Giản không khách khí ngồi xuống, và....
Tiếp tục lướt điện thoại.
Trần Ngưỡng thản nhiên liếc nhìn khu vực ghế mát xa, khi còn học đại học, mỗi khi tan học về nhà anh đều tới đây nằm một chút.
Bất quá bây giờ không có cái ý nghĩ đó, cây đao nhiệm vụ còn đang treo lơ lửng trên cổ anh kia kìa.
"Ghế mát xa này ngồi là phải trả tiền, xin ông đừng ngồi không như vậy, sẽ ảnh hưởng đến ... vù vù ..."
Người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trên ghế mát xa đã ngủ thϊếp đi, ngôn ngữ tự động trên ghế hoàn toàn không ảnh hưởng đến ông ta.
Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt muốn tìm chỗ ngồi khác, nhưng bên kia đã xảy ra tiếng cãi vã.
"Vừa nảy tôi muốn đi nhà cầu, có một người phụ nữ hứa sẽ giúp tôi trông nom hành lý."
Ông lão cảm thấy rất lo lắng: "Bây giờ không thấy cô ta nữa."
"Cậu ngồi chung một vị trí với cô ta, cậu cùng kẻ trộm nhất định là một nhóm!"
Ông lão chỉ vào một người trẻ tuổi ngồi ở vị trí cách đó không xa, cuồng loạn hét lên: "Bớ người ta! Đến mà xem! Đến đây mà xem một chút người trẻ tuổi bây giờ! Tay chân đều đầy đủ việc gì không làm, lại đi trộm đồ của một lão già ta."
"Đi xem, đây là có chuyện gì."
Người trẻ tuổi bị nhiều người vây xem, mặt nhất thời đỏ lên:"Lão gia gia, cháu thấy vị trí này không ai ngồi nên mới ngồi xuống. "
"Ông tự nghĩ một chút, nếu cháu và kẻ trộm kia là đồng bọn, tại sao cháu lại không chuồn đi, mà còn ngồi đây chờ ông tới bắt? "
Lời này cũng có lý, mọi người đều cảm thấy có lẽ là có sự hiểu lầm nào đó, nhưng ông lão cứ mặc kệ vỗ đùi kêu to không buông tha cho người thanh niên.
Ồn ào.
Có người đề nghị: "Bất kể thế nào, hãy gọi thiết cảnh lại đây đi."
"Tôi đi cho." Có người đề nghị.
Khi mọi người đang chờ đợi, đám đông dần bình tĩnh lại, theo lý thuyết thiết cảnh phải có mặt khắp nơi đi tuần xung quanh ga tàu mới đúng.
Nhưng bọn họ đợi rất lâu, người đi tìm thiết cảnh cũng không có trở về.
Đúng lúc mọi người đang sốt ruột thì có người hô lên: "Bọn họ về rồi!"
Nhìn thấy hai người hoảng hốt chạy vào phòng chờ thở hổn hển.
"Tình hình thế nào, thiết cảnh đâu?" Mọi người hỏi.
"Tôi tìm không thấy, tìm không thấy thiết cảnh đâu cả."
"Hả?"
Có người hỏi, "Văn phòng thiết cảnh cũng đi rồi sao?"
"Đi rồi," người đàn ông cố gắng kiềm chế sự hoảng sợ, "Không... không có ai cả."
"Không thể nào! "
Ông lão bị mất hành lý giận dữ hét lên:"Các ngươi muốn kết phường lừa gạt ông lão ta đúng không?! "
" Không phải..... "Đối mặt với nghi vấn của mọi người, người đi ra ngoài do dự giải thích," Không chỉ có thiết cảnh, mà còn có .... Còn có.... "
"Chính các người ra ngoài xem một chút sẽ biết."Người nọ đi ra ngoài cau mày, bồi thêm một câu.
Trong lòng mọi người nổi lên một dự cảm bất thường, vừa bước ra khỏi phòng chờ liền đụng phải hành khách từ các phòng chờ khác, bên ngoài chật cứng người, người bên trong vẫn chen chúc ra bên ngoài.
"Anh có thấy vợ tôi không? Vợ tôi biến mất rồi."
"Sao điện thoại không có tín hiệu?"
" Điện thoại của tôi cũng không!"
"Có điện thoại của ai có tín hiệu không? Xin cho tôi mượn gọi một cuộc điện thoại, con gái tôi mất tích rồi? -- "
" Chết tiệt, vừa rồi tín hiệu còn đầy, không có thẻ trong game, thử khởi động lại xem ... Đệt ! Vẫn không có tín hiệu! "
"Đi tìm cảnh vụ! Tín hiệu ở ga xe lửa tại sao lại bị phong tỏa! "
"Mẹ! Mẹ đi đâu rồi! Trả lời con một tiếng!"
............
Trong mỗi phòng chờ đều có người mất tích, điện thoại di động không có tín hiệu, cả trạm tàu hỗn loạn dưới nhiều tiếng la hét lo lắng.
"Trời ạ, thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhiều người mất tích như vậy, ngay cả thiết cảnh cũng không thấy!" Một người phụ nữ bên cạnh Trần Ngưỡng nghẹn ngào.
Trần Ngưỡng vô thức quay đầu nhìn khu vực ghế mát xa.
Không một ai.
Nhưng anh thấy rõ vài chiếc ghế mát xa vẫn còn rung, nhưng người ngồi trên đó đã biến mất.
Đang suy nghĩ gì đó, Trần Ngưỡng đột nhiên lấy vé tàu trong túi ra.
Lúc trước vốn là tàu chuyển bánh vào 21:55 ngày 15 tháng 3 năm 2020, nhưng bây giờ đã được thay đổi thành 21:55 ngày 18 tháng 3 năm 2020.
Đã đổi thành thành ba ngày sau.
Ba ngày, nói như vậy, nhiệm vụ lần này không phải trên tàu xe lửa, mà là ...
Trạm xe lửa.
(thiết cảnh là cảnh sát sân ga hả mấy bác)