Nhiệm vụ đầu tiên là ma nữ áo trắng, chết rất nhiều người.
Người may mắn còn lại một hơi thoi thóp sống sót là hắn, cùng với họa sĩ có mạch não tò mò đã tìm ra sơ hở trong nhiệm vụ.
Con Ác quỷ kia là cái loại kinh điển trong phim ma, toàn thân mặc đồ trắng, tay chân buông thõng, đầu cụp xuống, để tóc dài che khuất mặt.
Chúng mày nghĩ toàn bộ tóc đều được vén ra phía trước thì phía sau chỉ có phần gáy thôi đúng không?
Sai rồi, phía sau cũng là tóc.
Cả trước và sau là khuôn mặt của nó đều tóc.
Hướng Đông không sợ coi phim ma, có thể nói là không có cảm giác gì, hắn còn có thể ngủ gà ngủ gật, nhưng đến khi có một con ma hàng thật giá thật đứng ở trước mặt hắn, trực diện va chạm ...
Tương đương với việc ở trần đứng ở trong tuyết khi mùa đông khắc nghiệt, bên cạnh còn có một cây quạt lớn thổi vù vù, trong miệng ngậm một que kem. đầu cạo sạch tóc vẫn còn có ai đó dội nước đá lên đỉnh đầu, gần như là cái cảm giác như vậy.
Lần thứ hai và thứ ba cũng đều là ma quỷ, nên từ từ cũng không còn run rẩy đứng không vững nữa, có thể nhìn thẳng vào nhau chào hỏi.
.
Trần Ngưỡng thấy Hướng Đông lâu như vậy vẫn chưa trả lời, liền nói: "Cũng sợ đi."
"Đánh rắm." Hướng Đông tỏ vẻ khinh bỉ, "Ma quỷ có gì mà sợ, lão tử cũng đâu phải mày, sẽ sợ ma? "
Trần Ngưỡng "Ồ" một tiếng, đầy thâm ý nói: "Tao vừa nãy hỏi mày lúc mới làm nhiệm vụ có sợ hay không, chứ đâu có hỏi mày sợ ma hay không."
Hướng Đông giấu đầu lòi đuôi: "..."
Trần Ngưỡng không tư cách cười nhạo người khác. Tự mình cũng sợ thành cháu trai.
Anh dùng một chiếc đũa khác để đặt lại miếng dưa leo vào bát: "Ngẫm lại thì đúng là tai bay vạ gió, chúng ta, những người không còn tồn tại, vô duyên vô cớ được cấp thẻ thân phận mà không thể từ chối. Còn mang tính cưỡng chế, tiền vào thì có thể sẽ chết, còn không vào thì nhiệm vụ trực tiếp thất bại. "
"Mày lớn như vậy còn chưa từng đọc tiểu thuyết à? "
Hướng Đông nhét cái bánh bao lớn vào miệng, như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, giải quyết hai lần là xong:" Vô hạn lưu có hiểu hay không, tất cả đều như thế này, một nhóm người nối tiếp một nhóm người, đều được chọn bằng một cách khó hiểu. Người nào chết thì cứ chết, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục đi tiếp, tiếp nhận từng cái từng cái nhiệm vụ tiếp theo."
Hàng đống tiểu thuyết được chắc đóng ở nhà của Trần Ngưỡng nhưng đều được đọc trong thời gian còn đi học, có rất nhiều loại, nói chuyện yêu đương, tu tiên các loại đều có, lại không có loại mà Hướng Đông nói.
"Không có đầu à? Nhưng thường là tiểu thuyết nào cũng sẽ cái kết."
Hướng Đông lại nhét một cái bánh bao lớn vào miệng, tuy vết thương trên mặt đã lành, nhưng cái cách ăn này khiến khuôn mặt của hắn không có cách nào đẹp trai cho được: "Có, trong mười cuốn tao xem thì chín cuốn còn đang lết, số chương thì dài ngoằng, viết còn chậm, đợi tao chết rồi cháu trai sẽ đốt cái kết cho tao xem. "
Trần Ngưỡng:" ... Còn một cuốn đã viết xong thì sao? "
Hướng Đông nói:" Nhân vật chính hoàn thành tất cả các nhiệm vụ và trở về thế giới thực. "
Trần Ngưỡng gật đầu nói:" Vậy cũng không tồi. "
Hướng Đông chậm rãi:" Sau đó vào ở trong viện tâm thần. "
Trần Ngưỡng:"... "
Hướng Đông không có bao nhiêu tế bào thương cảm:" Tai bay vạ gió có rất nhiều, có người chỉ đứng chờ đèn xanh cũng bị xe đâm, đi dưới lầu thì bị đồ đập nát sọ, còn nhiều loại lắm. "
" Đừng nghĩ tới những thứ này nữa, chúng ta chỉ là người bình thường, dưới tình huống không thể xác định chỉ có thể tự vệ thì có gì hay để nói chứ, cầm thẻ thân phận của mình nỗ lực tiến về phía trước, cố gắng sống sót đi. "
Hắn nói xong tự mình cũng thấy cảm động:" Trời địu, lời nói của mình như có năng lượng. "
"Tiến về phía trước, sống tiếp, bây giờ đã là câu nói ý chí danh ngôn của tao. "
Trần Ngưỡng một lời khó nói hết thu lại tầm mắt, chợt thấy người thiếu niên bên cạnh anh đã đặt đũa xuống, không biết đã nhìn anh bao lâu, anh ho một cái cúi sát người lại: "Mặt tôi rửa không sạch sao?"
Mặt mày Triều Giản lạnh tanh: "Tại sao ăn cơm lại nhiều lời như vậy?"
Trần Ngưỡng không hiểu ra sao bị phê bình, ngẩn ra, nói quá nhiều sao? Chỉ mới hỏi một vài vấn đề mà.
Tôi ăn cơm với cậu còn nói chuyện nhiều hơn.
Triều Giản nhìn anh đang chọc vỡ mặt bánh bao trong chén. (Trung Quốc có nhiều loại bánh bao bên trong có nước súp)
Trần Ngưỡng nhìn sang: "Cậu còn muốn ăn không? Nếu còn chưa no, cái của tôi cho....."
Một cái chén trống được đẩy tới trước mặt anh.
"..." Trần Ngưỡng yên lặng đem bánh bao để vào.
Hướng Đông nhìn thấy vậy mắt trực tiếp rút gân, duma thiệt là mất mất hết cảm giác thèm ăn, lần sau nhất định không ngồi chung bàn với hai đứa này nữa.
Nếu lần này có thể quay về, hắn nhất định sẽ đến nhà Trần Ngưỡng nhìn một cái.
Địa phương Cầu Tam Liên có bao lớn chứ, Hướng Đông không tin là hắn sẽ tìm không thấy nhà của tên bắp cải trắng Trần Ngưỡng.
.
"Trả lại cho tôi ... xin hãy trả lại cho tôi..."
Bên ngoài vang lên tiếng kêu của Tôn Nhất Hành, từ giọng nói bên trong tràn đầy sự khép nép cầu xin, trước đây ông ta bị đánh như chỉ trầm mặc nức nở, không hề có cảm xúc mãnh liệt như hiện tại.
Trần Ngưỡng ngay lập tức kéo Triều Giản ra ngoài xem.
Triều Giản vẫn cầm theo cái bánh bao chưa ăn hết, đã nguội, mùi vị đã không còn ngon nữa.
.
Trần Ngưỡng nghe tiếng đi tới thì thấy Tôn Nhất Hành đang nhảy tới nhảy lui trước mặt Văn Thanh.
Còn Văn Thanh đang cầm cặp công văn giơ lên cao.
Trần Ngưỡng nhíu mày: "Làm cái gì vậy?"
Văn Thanh vẻ mặt vô lực: "Chuyện rất đơn giản, nhưng hiểu lầm lớn rồi, tôi mới pha một ly cà phê nóng hổi còn chưa kịp uống thì Tôn tiên sinh đây không có mắt đi đường liền va vào tôi, chuyện phía sau chắc các anh cũng đoán được rồi đó. "
Trần Ngưỡng liếc nhìn Tôn Nhất Hành vẫn còn đang chật vật muốn lấy lại cặp công văn, đối với Văn Thanh nói:" Cậu trước tiên trả lại cái cặp cho ông ấy đi. "
" Không vội. "
Trong đám người này Văn Thanh chỉ sợ mỗi tên ( Hạt dẻ bị gãy chân), mà (Hạt dẻ bị gãy chân) chỉ quan tâm đến một mình Trần Ngưỡng, chỉ cần hắn không đụng vào vảy ngược của đối phương, thì sẽ không ăn gậy.
"Để tôi nói cho rõ chuyện gì đã xảy ra đã, cái nồi bắt nạt kẻ yếu này tôi không muốn đội đâu."
Vẻ mặt Trần Ngưỡng sa sầm.
"Tôi sẽ nói ngắn gọn, rất nhanh."
Văn Thanh cười đùa lùi lại phía sau: "Khi Tôn tiên sinh va vào tôi, làm nguyên một tách cà phê đều đổ hết lên cặp của ông ấy."
"Tôi nghĩ Tôn tiên sinh rất coi trọng chiếc cặp của mình, bây giờ nó lại bị tôi làm bẩn. Nên tôi không thể không lau sạch cho ông ấy. Ông ấy thì hay rồi, đã không cảm kích thì thôi đi, bắt đầu khóc lóc la hét với tôi. Làm giống như tôi đã làm gì với ông ấy vậy. "
Trần Ngưỡng:" Vậy tại sao chiếc cặp lại mở ra? "
" Cặp không thấm nước."
Văn Thanh thở dài, đuôi mắt dưới tóc mái dày nhếch lên, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang dùng sức nhảy lên dành lại chiếc cặp: "Tôn tiên sinh, ông xem ông này, mua hàng vỉa hè đúng không, sao lại tiếc chút tiền đó chứ, phải mua cái tốt một chút mới đúng."
Tiếp theo liền vô tội thở dài nói với Trần Ngưỡng và những người khác: "Tôi lo lắng đồ bên trong chiếc cặp của Tôn tiên sinh bị ướt, nên mới mở nó ra, ngược lại ông ấy thì hay rồi, gào khóc thảm thiết lên, dọa tôi sợ muốn chết...."
Trần Ngưỡng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tôn Nhất Hành, liền đi đến xem chiếc cặp được Văn Thanh giơ cao trên đầu.
Khi mới vào trạm xe trong thế giới nhiệm vụ, mọi người vẫn sẽ giữ những thứ có giá trị của chính mình bên cạnh.
Dần dần, một người hai người chết, bắt đầu càng ngày càng nhiều người không lo đến hành lý nữa, túi nhỏ đeo bên người cũng chỉ là tuỳ tiện xách theo.
Chỉ có Tôn Nhất Hành là khác, ông luôn ôm chặt chiếc cặp vào ngực, giống như đang siết chặt sinh mệnh của chính mình.
Hành vi của Tôn Nhất Hành bất thường như vậy, chắc chắn sẽ khơi dậy sự tò mò của những người khác.
Văn Thanh là phái hành động, buổi sáng ngày thứ hai cậu ta liền động thủ.
Trần Ngưỡng nhìn Văn Thanh vẫn tràn đầy lạc thú nói: "Nói cũng đã nói xong, có thể trả lại chiếc cặp cho ông ấy rồi chứ?"
Văn Thanh híp mắt một cái, "Được rồi."
Hắn mỉm cười nhìn người đang gầy yếu chỉ cao tới vài mình: " Tôn tiên sinh, đây chỉ là hiểu lầm thôi đúng không? "
Tôn Nhất Hành liên tục gật đầu, trong khi chiếc mũi đỏ hồng vì khóc nãy giờ.
Văn Thanh vui vẻ nói: "Vậy là được, cầm cặp cho cẩn thận nhé."
Tôn Nhất Hành vươn hai tay tiếp, dưới tròng kính vỡ nát là một đôi mắt sưng đỏ, trong mắt chính là sự khẩn thiết muốn nhanh chóng lấy lại nhánh cỏ cứu mạng của mình.
Chiếc cặp rơi xuống khi cọ xát đầu ngón tay ông ta, phần miệng cặp mở ra hướng xuống dưới, thế là mọi thứ bên trong đều rơi xuống đất.
Văn Thanh ngạc nhiên nói: "Tôn tiên sinh, tôi kêu ông cầm cặp cho cẩn thận, sao ông lại không coi nó là chuyện to tát gì thế?"
"Bây giờ ông xem, đều rơi hết ra rồi đi."
Tôn Nhất Hành run rẩy nắm chặt nắm đấm: "Cậu... Cậu khinh người quá đáng! "
" Này nói như vậy, lại hiểu lầm rồi đúng không. "
Văn Thanh lộ ra bộ dạng dở khóc dở cười: "Được được, tôi giúp ông nhặt."
Trong cặp sách không có nhiều thứ, một tập hồ sơ, một chiếc hộp đựng kính cũ nát rẻ tiền, một chai nước khoáng chưa mở, một chiếc bánh mì nhỏ, nửa hộp bánh quy soda xoắn vào nhau, và ...
Một tấm thiệp.
Thẻ đen.
Rất đột ngột, không hề tương thích với những món đồ nhỏ ở trên.
"Thẻ thân phận và vé tàu đều không có trong đây, Tôn tiên sinh vẫn rất biết cẩn thận đấy nhỉ, biết rõ là phải để trong túi."
Văn Thanh cầm chiếc cặp lên.
Tôn Nhất Hành không nói gì, mặt mày tái mét, giật lấy cái cặp rồi bỏ chạy.
Hoảng loạn nên không biết chọn đường, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy.
Văn Thanh vỗ vỗ tóc mái của mình: "Aizz, mới sáng sớm đã không được yên ổn. Cà phê đổ hết rồi. Phải đi pha cốc khác mới được."
Trần Ngưỡng nói, " Phùng Lão, Văn Thanh ..."
Hướng Đông nhìn chung quanh, " Phùng Lão ở đâu? "
Trần Ngưỡng cũng nhìn xung quanh, không thấy, lẩm bẩm nói:
" Vừa rồi còn nhìn thấy. "
" Thằng matlon Văn Thanh, không có chuyện gì thì đừng chọc tới nó. " (matlon là nghĩa góc đó quý dị, không phải tui tự thêm đâu.)
Hướng Đông liếc mắt nhìn người câm đang nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng, hắn hung hăng trừng mắt nhìn qua, trừng đến đối phương bỏ chạy không thấy bóng dáng mới thôi.
Má nó, bắp cải nhạt nhẽo thế mà lại lắm người thích ăn.
"Tao đi gặp Họa sĩ, để xem anh ta có tìm được thứ gì không, mười giờ gặp nhau ở đại sảnh tầng một." Hướng Đông nói xong liền quay lại nhà hàng, chuẩn bị lấy thêm đồ ăn, có chết cũng phải làm một con quỷ no.
.
Trần Ngưỡng đang suy nghĩ phải làm việc gì vào buổi sáng, nên tìm manh mối ở đâu.
Sạp báo đều đã tìm hết, không có phát hiện thêm gì, có nên bắt đầu tìm ở địa điểm nhà ăn hay không, hình như ở đây mọi người đều chưa tìm.
Trong cuốn Hoàn thư chỉ một câu, theo thông lệ bình thường nên có nhiều thêm mới phải.
Trần Ngưỡng choáng váng đi về phía trước, bắp chân phía sau đột nhiên bị chọc hai lần, anh liền dừng lại chờ đồng đội kiêm dương khí.
Triều Giản chống nạng bước tới đứng song song với anh: "Tấm thẻ đó là phiên bản giới hạn toàn cầu, không giới hạn."
Trần Ngưỡng không nghe rõ: "Cái gì?"
"Thẻ." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng lúc này mới hiểu ra, thiếu niên đang nói là tấm thẻ của Tôn Nhất Hành.
"Không giới hạn ... Dĩ nhiên lại là không giới hạn ..."
Trần Ngưỡng phát ra vẻ mặt Lưu bà bà kinh ngạc nhìn trang viên, loại đồ tốt đó, một dân chúng bình thường như anh không thể nào tiếp xúc tới được, chỉ có thể nhìn thấy trong phim thần tượng mà em gái mình thường xem mà thôi.
Trần Ngưỡng chuyển trọng tâm từ tấm thẻ sang người Tôn Nhất Hành.
Vào đêm đầu tiên khi đến đây, Trần Ngưỡng có nói chuyện với Tôn Nhất Hành, đối phương nói mình đã gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn đang sống trong một căn nhà thuê nhỏ xíu, không có tích trữ gì, tiền lương đều được sử dụng để trả nợ, không lấy được vợ, không biết bao giờ mới đến được đỉnh cao nhân sinh, cảm thấy mình thật là vô dụng.
Trần Ngưỡng chắc chắn 90% rằng lúc đó Tôn Nhất Hành không nói dối.
Cái kiểu sống lang thang dưới đáy xã hội quanh năm, bị ép buộc bởi sinh kế và vô vọng trong cuộc sống, không thể giả vờ được.
Tôn Nhất Hành mắc nợ, cuộc sống khó khăn, tấm thẻ đó tương đương với việc xáo trộn toàn bộ cuộc đời ông.
Bây giờ Trần Ngưỡng biết được một vài thông tin, thẻ không phải của Tôn Nhất Hành, lúc ông xúc động bộc lộ hết cảm xúc thật của mình là thật, thẻ là sau này mới có.
Mọi người ở đây, ai có khả năng lấy ra tấm thẻ không giới hạn.
Tại sao lại cho Tôn Nhất Hành?
Không biết người đưa thẻ cho ông còn sống hay đã chết.
Trần Ngưỡng bị những vấn đề đó vây quanh, một cái đầu hai cái lớn, nếu có thể kết luận là bên trong nhóm người sống, thì phạm vi cũng nhỏ đi rất nhiều.
"Văn Thanh có nhìn ra được không?"
Triều Giản ăn bánh bao hấp: "Đoán."
Trần Ngưỡng kinh ngạc nghĩ, vậy cuộc sống vật chất của Văn Thanh trong hiện thực cũng không tốt lắm.
Nhìn quần áo không quá giống, rất biết ăn mặc, nhưng tóc mái trên trán quá dày, trông có âm trầm.
Trần Ngưỡng đột nhiên nói: "Không đúng, trước khi Tôn Nhất Hành ói ra đắng cay với tôi đêm đó, tức là trước khi người đầu trọc chết, ông ta đã ôm chặt cái cặp rồi."
"Không có thẻ, sao lại ôm chặt như vậy?" "
Triều Giản nói:" Văn kiện."
Trần Ngưỡng mở to mắt, nhớ lại rồi.
Tôn Nhất Hành nói rằng lần này ông đang đi công tác, văn kiện không thể đưa tới tay khách hàng, công việc này chắc chắn sẽ không làm được nữa.
Ông ta còn thật vất vả mới làm đủ một năm công tác, lại phải bắt đầu đi tìm một công việc mới.
Trần Ngưỡng nhớ tới mình đã an ủi nói thời gian ở không gian này khác với thế giới hiện thực, lúc trở về, người vẫn ở trạm xe lửa, xe cũng chưa khởi hành.
Phản ứng của Tôn Nhất Hành lúc đó không kém gì được sống lại.
Trần Ngưỡng làm rõ bối cảnh mạch lạc.
Lúc bộc lộ cảm xúc cay đắng là đường ranh giới, trước đó Tôn Nhất Hành quan tâm đến chiếc cặp là vì đựng tài liệu bên trong, sau là vì tấm thẻ.
Thẻ thân phận và vé tàu đều ở trên người, hai thứ này giống như tà vật, còn tấm thẻ thì liên quan đến cuộc sống ngoài hiện thực nên được ôm chặt vào trong ngực.
Trần Ngưỡng nhìn cái bánh bao mà thiếu niên còn chưa ăn hết: "Cậu nghĩ là ai đã đưa tấm thẻ đó cho Tôn Nhất Hành?"
Chia chương ra quả là một quyết định sáng suốt, Há há.