Trần Ngưỡng cũng không hi vọng thiếu niên sẽ mở miệng hỏi chuyện,chỉ cần đứng đó là được, anh sẽ gánh vác công tác đặc câu hỏi.
Như cố ý vô tình dùng âm lượng bình thường thăm dò: "Bà ơi, đứa con nhỏ nhà thím Lưu xảy ra chuyện rồi bà biết không?"
Lúc này bà cụ Lý đột nhiên không còn bị lãng tai: "Con trai nhỏ nhà họ Lưu biến thành bồ công anh rồi à."
Trần Ngưỡng nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu: "Đúng ạ, biến thành bồ công anh, nói là tại trong quan tài phát nổ, hiện giờ đang ở trong núi đốt bỏ, mấy người chúng cháu đều rất sợ."
Ánh mắt vẩn đục của bà cụ Lý từ trên người anh dời về phía thiếu niên, rồi lại vòng qua đống cỏ nơi bọn Trương Duyên đang trốn: "Ít đi hai đứa."
Da đầu Trần Ngưỡng mát lạnh: "Hai người bọn họ không biết đi đâu chơi còn chưa có trở lại."
Bà cụ dùng giọng nói già nua, nói: "không được chạy loạn."
"Vâng, bọn cháu cũng rất lo lắng." Trần Ngưỡng nói, " Nhưng bây giờ trên đảo xảy ra chuyện như vậy, chúng cháu không dám đi tìm bọn họ."
"Quá kinh khủng rồi, người đã chết làm sao sẽ biến thành như vậy, chúng cháu đều theo chủ nghĩa vô thần, trên đời này thật sự có thần linh...." Trần Ngưỡng còn nói chưa dứt lời, phát hiện bà cụ Lý duỗi cái cổ để sát vào mặt mình, da đầu lại lạnh hơn.
Bà cụ Lý nhếch miệng, mùi vị của phân hoá học tỏa gay mũi:"có." cặp mắt bà vẩn đục ánh mắt phân tán, không biết đang nhìn cái gì, "Có a, có."
Trần Ngưỡng áp chế tiếng nôn khan: "Vậy tiểu nhi tử của thím Lưu thật sự đắc tội thần linh sao? Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, làm sao có thể đắc tội...."
"A, mấy người các ngươi làm sao còn chưa rời khỏi đảo? Kêu Đại Phú đưa các ngươi đi, phải nhanh a! Phải nhanh!" thanh âm lo lắng của bà cụ đánh gãy lời Trần Ngưỡng, bà còn nói thêm, "Không đi được."
"Đại Phú đi không được rồi, không ai đưa các ngươi ra đảo." Trong giây lát sự vẩn đục trong ánh mắt của bà cụ Lý được rút đi, thay vào là sự sợ hãi cùng với sự hối hận kịch liệt, nhưng cũng chỉ kéo dài trong phút chốc ngắn ngủi ánh mắt của bà lại trở nên mờ mịt.
Bà nhìn ánh lửa xa xa, gầm gầm gừ gừ, "Một người cũng không đi được."
Không khí trước cửa như được ngưng kết lại.
.
Trần Ngưỡng thấy bà cụ Lý trở về bên trong viện, tầm mắt của anh một đường luôn nhìn theo, nhìn thấy bên cạnh xe ba gác chất đống phân hoá học, tổng cộng có mười một bao, trên đất có một bao đã trống không.
Gió vừa thổi, cái bao trống không hơi bay đi, ma sát với nền đất tạo ra tiếng kêu làm toàn thân mọi người nổi da gà.
Trần Ngưỡng nhỏ giọng hỏi thiếu niên vẫn luôn dựa mình vào gậy chống nạn: "Cậu có muốn ăn phân hoá học không?"
Thiếu niên không lên tiếng.
Trần Ngưỡng nói: "Bây giờ tôi cũng chưa muốn ăn."
"Làm sao bây giờ, tôi có chút muốn ói, sắp nhịn không nổi nữa, cái mùi vị trong miệng của bà cụ Lý thật sự là..." Trần Ngưỡng đột nhiên trợn to mắt, chân mày thiếu niên cũng nhíu lại.
Bà cụ Lý đi đứng đột nhiên trở nên lưu loát, trong tay bà cầm theo một cái xẻng sắt đi ra trước cửa, đào hai ba lần đã đào xong một cái hố, đào xong thì bước vào đem số đất được đào ra lúc nãy lấp ngược trở về.
Trần Ngưỡng nắm chặt gậy của thiếu niên: "Bà ấy rốt cuộc là đang làm gì?"
Thiếu niên: "Đem mình trồng vào trong đất."
Trần Ngưỡng rùng mình một cái, tiếng nói lắp bắp gọi: "Bà, Bà ơi?"
Bà cụ vẫn cứ thẫn thờ mà gieo trồng chính mình.
Hố đào không sâu, đất chỉ lắp tới bắp chân của bà cụ, đất ở xung quanh được bà dùng xẻng ém chặt lại, tứ chi bà ấy đột nhiên chỉ trong chớp mắt bị kéo dài ra, trở thành từng cành cây chiếc lá , cả người đều biến thành một góc cây đại thụ có hình thù kỳ quái.
Khuôn mặt bà cụ Lý bắt đầu vặn vẹo, từng chút từng chút hoá thành vỏ cây.
Cả đám trơ mắt nhìn hết tình cảnh quỷ dị này, đều cảm thấy một luồng ý lạnh quấn lấy thân thể bọn họ, lạnh từ trong ra ngoài.
.
"Các người không ở trong nhà, đứng ở cửa nhà làm gì?" Lý Đại Phú cùng một đôi cha con chạy tới, ông ta nhìn thấy được thứ mấy người Trần Ngưỡng đang thấy, thân thể vừa lùn vừa gầy của ông ta trở nên cứng đờ, cổ họng run như chứa các không ra hình thù gì, "Mẹ ta đâu?"
Không ai trả lời.
Một phân nửa cái đầu của bà cụ Lý vẫn còn nguyên ở đó.
Đôi cha con vừa theo tới kia bị dọa cho câm luôn, mùi nướ© ŧıểυ khai khái rất nhanh men theo không khí lan tràn ra.
Khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Phú run rẩy dữ dội, ông ta hướng về phía mấy người Trần Ngưỡng rống lớn mấy tiếng, kẻ mắt như muốn rách ra, vẻ mặt điên cuồng hung ác: "Tao con mẹ nó hỏi chúng mày, mẹ tao đâu?"
Trần Ngưỡng đang cật lực tổ chức lại ngôn ngữ.
Thiếu niên là hờ hững không thèm đếm xỉa tới.
Trương Duyên, Lâm Nguyệt đang nhìn cái cây, trong mắt là sự chấn động cùng e sợ hoàn toàn không thể che giấu được, bọn họ không rảnh để mắt tới chuyện Lý Đại Phú không dám đối mặt với sự thật.
Trong mấy người tâm tính của Triệu Nguyên là ngây ngô nhất, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lý Đại Phú không có cách nào phớt lờ được, trực tiếp bị dọa cho hỏng mắt gào khóc lớn: "Ông không phải đã nhìn thấy rồi sao?"
"Đó chính là mẹ ông !" Cậu ta chỉ vào một chỗ da người còn chưa biến thành vỏ cây, hướng về phía Lý Đại Phú kêu to, "Chính là đó!"
"Mẹ mày, mày thả rắm chó gì vậy!" Lý Đại Phú trừng đôi mắt hằn đầy tia máu xông lên, gào thét một cước đá văng Triệu Nguyên, đang muốn tiến lên đá thêm một cước, ông ta chợt thông qua biểu tình của đối phương biến hoá nhận ra thứ gì đó, quay mặt sang vừa nhìn.
Cây già trước cửa buông xuống chạc cây, lá cây theo gió chập chờn.
Lý Đại Phú sững sờ, dừng bước, thẳng tắp ngã trên mất đất, đầu "Ầm" một cái dập xuống đất.
Sau một khắc ông ta liền dùng cả tay lẫn chân bò dậy, phá tung cánh cửa bên cạnh Trần Ngưỡng chạy vào trong phòng, lúc đi ra trên tay xiết chặt một con dao đốn củi.
"Đây không phải là mẹ tao! Đây không phải là mẹ tao!" Lý Đại Phú chạy đến dưới gốc cây điên cuồng vung dao đốn củi chặt vào thân cây, gương mặt trên cây chảy đầy huyết cực kỳ dữ tợn, "Quái vật, đây là quái vật!"
"Răng rắc -- --"
Cây già bị chém ngã xuống đất, cành lá rớt đầy sân.
Lý Đại Phú lảo đảo đem dao đốn củi vứt một bên, ôm lấy một cành cây bị gãy nát chạy vào nhà bếp, run lập cập đem toàn bộ nhét vào bếp lò, thần trí không rõ lẩm bẩm: "Thiêu hủy, thiêu huỷ, đều phải thiêu hủy."
.
Cảnh tượng Lý Đại Phú chặt cây đốt cây, đối với Trần Ngưỡng mà nói, cảnh tượng này tương đương như gϊếŧ mẹ băm thây có cùng một khái niệm, chỉ khác nhau ở chỗ là không có máu thịt be bét, không thấy một giọt máu mà thôi.
Thân thể biến thành cây.
Một khắc trước còn đang sống sờ sờ nói chuyện với bọn họ, chỉ sau giây lát liền biến dị ngây tại trước mặt anh.
Đầu tiên là con út của thím Lưu, tiếp theo là bà cụ Lý.
Bồ công anh đốt không hết bay khắp nơi, dính tới trong nhà, ngoài nhà của ngư dân, đốt không hết, cây già trước cửa bị chặt chỉ chừa lại một gốc cây thô, bị một mòi lửa đốt thành than chỉ còn lại rễ sâu phía dưới , móc như thế nào đều móc không lên.
Năm tháng yên tĩnh trên hòn đảo nhỏ luôn được bao bọc trong chiếc lồng này, hoàn toàn bị phá vỡ, chia năm sẻ bảy.
.
Mấy người Trần Ngưỡng vốn là người ngoại lai, đụng phải nhiều sự kiện ly kỳ trên đảo như vậy, vốn cho rằng sẽ bị Thích Bà Bà gϊếŧ người diệt khẩu, lại không ngờ rằng bà chỉ kêu người chủ thuyền kia đưa bọn họ ra khỏi đảo.
Lúc trước nếu thuyền đánh cá muốn ra khơi đều phải chú ý rất nhiều thứ, nào là phải xem nước thủy triều lên xuống, cúng bái thần linh trên biển, Thích Bà Bà sẽ bói toán coi giờ, lần này cái gì cũng không làm, suốt đêm đưa đi, cũng không quản đã thiếu đi hai người du khách, chỉ muốn bọn họ nhanh chóng rời đảo.
Triệu Nguyên ngây thơ nói nhìn Thích Bà Bà như vậy quả thật là người tốt, không phải kẻ xấu.
Không ai thèm để ý đến cậu ta.
.
Chủ thuyền đem bọn họ đuổi đi như trâu như bò, đem mấy người Trần Ngưỡng đuổi lên thuyền,cũng không uy hϊếp bọn họ đem mọi chuyện đã thấy được trên đảo nuốt vào trong bụng, cái gì cũng không được nói.
Đại khái cũng biết chắc coi như bọn họ nói ra ngoài, cũng chẳng có người nào tin.
Thuyền vẫn là chiếc bọn họ ngồi đến kia, ngoại từ Lý Đại Phú ra thủy thủ đoàn có kinh nghiệm phong phú đều có mặt, tựa hồ mọi thứ sẽ rất thuận lợi ra khơi.
Nhưng mà không biết tại sao trên biển đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, thuyền vẫn luôn vây quanh tiểu đảo, căn bản là không ra được.
Mấy người bọn họ lại trở về trên đảo.
.
Chủ thuyền cùng thủ thủy đoàn đều như là gặp ma, sương mù này xuất hiện kỳ lạ, không hề có điềm báo trước, bọn họ chưa từng gặp qua tình huống như vậy, cả bọn dùng thời gian nhanh nhất báo cho Thích Bà Bà.
Cùng đi còn có mấy người Trần Ngưỡng.
Không bao lâu bọn họ đã đứng ở trong phòng, rất nhanh đã đối mặt với Thích Bà Bà.
Thích Bà Bà không lập tức bắt chuyện với bọn họ, mà là đem ba cây nhang đốt lên, đi tới lư hương được đặt trên bàn dài ở nhà chính, thành kính bái lạy cắm vào trong, lúc này mới với lấy sợi Phật châu, kêu bọn họ ngồi xuống.
Ghế tựa được làm từ gỗ lâu năm, cùng những dụng cụ được bày trong nhà là cùng một bộ, không biết là gỗ gì, thoạt nhìn đã rất xa xưa, hơi ngửi thấy một chút mùi mộc hương nhàn nhạt.
Trong phòng đốt hai cái đèn dầu, đặt ở hai bên lư hương trái phải, ánh sáng cũng coi như đủ.
Thích Bà Bà dựa vào ghế thái sư, chậm rãi lần Phật châu, mí mắt hơi cụp xuống mở miệng noi: "Tiểu Thành đã nói cho ta biết về việc có sương mù xuất hiện."
Danh xưng Tiểu Thành này mang đến cho mấy người Trần Ngưỡng một cảm giác thật vi diệu, chủ thuyền có râu quai nón kia cùng khuôn mặt hung thần ác sát như vậy mà từ trong miệng của bà cứ như con nít chưa lớn.
"Sương mù kia trong thời gian ngắn e là cũng không tiêu tán đi hết được, không có cách nào khác hơn là để cho mấy vị tiếp tục ở lại nhà của Lý Đại Phú vậy."
Thích Bà Bà bình tĩnh, tư thái trang trọng trầm ổn, "Bây giờ trên đảo xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, chiêu đãi không được chu đáo, mong các vị thông cảm."
Điệu bộ này, chỉ còn kém mở miệng thêm một câu "Lão thân."
Thích Bà Bà dừng lại động tác đẩy Phật châu, tao nhã đoan trang nâng chung trà lên môi nhấp một hớp trà, cuối cùng đem cốc trà nhẹ nhàng thả trở về, khuôn mặt nếp nhăn ngang dọc, ánh mắt hiền lành nhìn sang.
"Mặt khác, phong cảnh trên đảo dù có đẹp hơn nữa, cũng không sánh được sự an toàn của bản thân, lão bà tử ta hi vọng mấy vị thành thật ở yên trong nhà của Đại Phú, không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cửa, cũng đừng đụng tới cây già ở trước cửa nhà hắn, chờ sương mù tản đi, ta sẽ phái thuyền đưa mọi người rời đảo."
Dứt lời liền nhắm mắt lại, tiếp tục đẩy Phật châu.
Trương Duyên xem thấy tất cả mọi người không ai muốn lên tiếng, liền trực tiếp hỏi: "Bà Bà, xin hỏi Lý Đại Phú hiện tại thế nào?"
Thích Bà Bà: "Điên rồi."
Người đầy phòng đều yên tĩnh.
.
Trần Ngưỡng thấy trên tay bà ta đeo một chiếc vòng ngọc, màu sắc long lanh, trên cánh tay đang đẩy Phật châu kia còn có một chiếc nhẫn ngọc, đều là đồ tốt.
Bị đeo trên da dẻ lỏng lẻo, có loại cảm giác tươi sống cùng già yếu đan xen.
"Vậy thím Lưu đâu?" Trần Ngưỡng hỏi.
"Cũng điên rồi."Thích Bà Bà than thở vì thương sót.
"Điên rồi sẽ làm bị thương đến những người xung quanh, lão bà tử ta không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem bọn họ nhốt lại."
Mọi người đều không nói gì, trong một buổi tối đã chết hai người, thêm hai người bị điên, còn có, những người đó bị nhốt ở nơi nào? Thật sự chỉ đem người nhốt lại?
Trần Ngưỡng quan sát vị lão nhân đã sống hơn trăm tuổi này.
trong lòng đoán thử bà sẽ đống vai trò hay là nhân vật như thế nào bên trong tràng nguyền rủa này, có hay không phát hiện chiếc hộp đã biến mất.
Lời nguyền rủa đã bắt đầu, thế tới hung hăng, bà sẽ làm những gì.
"Thích Bà Bà, mấy người chúng cháu vốn đều là những người chỉ tin tưởng khoa học, hiện giờ ở trên đảo xảy ra nhiều chuyện bọn cháu chưa từng thấy cũng như chưa từng nghe tới, làm cho bọn cháu rất hoảng loạn, lại không thể rời đi,"
Cổ họng Triệu Nguyên như bị nghẹn, "Chúng cháu sẽ không sao chứ?"
Nói xong thân thể đều phát run, không phải là giả vờ, thật sự sợ đến hồn đều muốn bay mất.
Thích Bà Bà hoà ái nhìn về phía cậu ta: "Chỉ cần mấy đứa phối hợp, sẽ không sảy ra chuyện gì."
Triệu Nguyên: "...."
Lời này nói ra nghe còn đáng sợ hơn, phối hợp? Phối hợp như thế nào? Sẽ không đưa ra yêu cầu kỳ quái gì đối với bọn họ đi?
Lâm Nguyệt nữa ngày vẫn không lên tiếng, bất ngờ lành lạnh nói:
"Thật sự do thần linh quậy phá sao?"
Khuôn mặt hiền lành trang nhã của Thích Bà Bà rốt cuộc xuất hiện vết nứt, lộ ra dưới đáy là sự lẫm liệt: "Cháu gái, lời này của cháu là đại bất kính, thần linh làm sao sẽ quậy phá được, thần linh chỉ sẽ chúc phúc cùng trừng phạt!"
Lâm Nguyệt bày ra bộ dáng thở dài một hơi: "Nếu như vậy thì cháu an tâm rồi, mấy người chúng cháu không phải là người trên đảo, đến đây mới có một ngày, cũng không làm chuyện xấu xa gì, thần linh chắc chắn sẽ không làm tổn thương người vô tội."
"Bất quá..." Cô ta chuyển đề tài, dường như hơi bất an lầm bầm lầu bầu, "Chính là không biết hại chết đứa con của thím Lưu cùng mẹ của Lý Đại Phú rốt cuộc có phải là do thần linh trừng phạt hay không nữa, vạn nhất là do tà vật làm thì sao bây giờ?"
Khuôn mặt không chút thay đổi của Thích Bà Bà nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt, nếp nhăn nơi khóe mắt đều là sự tối tăm.
Cảm nhận được sự nguy hiểm, bàn tay đang vịn vào ghế gỗ của Lâm Nguyệt tách ra khỏi tay vịn, dây thần kinh yếu đuối của cô đang run lên, không nhịn được nghĩ muốn tiên hạ thủ vi cường, muốn xách ghế dựa đập qua.
"Thích Bà Bà, chúng cháu đi trước!" Trần Ngưỡng nhất thời đứng lên, cúi đầu kéo thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật.
Không nói lời nào nháy mắt ra hiệu với Trương Duyên và Triệu Nguyên, bọn họ hiểu ý kéo Lâm Nguyệt đi.
Cả bọn nhanh chóng rời đi.
.
Trạng thái tinh thần của Lâm Nguyệt không tốt, cô ta lần này kích động mạo hiểm thăm dò như vậy, ai cũng không bấu víu, không buôn tha.
Thu hoạch cũng có, phản ứng của Thích Bà Bà đều rơi vào mắt bọn họ, mấu chốt là phải tìm xem đến tột cùng tà vật là cái gì.
Từng ngôi nhà trên đảo đều có tia sáng, hiện tại không có ai dám đi lung tung ra ngoài, cũng không dám đem đèn thổi tắt, sợ có thứ gì chạy vào trong nhà, cứ đốt như vậy.
Trần Ngưỡng vừa đi vừa nói: "Sương mù nhất định là do lời nguyền gây nên, giống như bà cụ Lý khi còn sống đã nói, một người cũng đừng hòng rời đi, một người cũng không đi được.
Mặt Triệu Nguyên nháy mắt trắng bệch, tiện đà tự an ủi chính mình: "Sẽ không có chuyện gì, sương mù không tiêu tán thì không tiêu tán, buồn rầu phải là mấy người trên đảo mới đúng, không phải chúng ta."
"Ngược lại nhiệm vụ của chúng ta là chỉ cần sống qua hai ngày trên đảo, chúng ta chỉ cần chống đỡ qua một ngày nữa, thời gian vừa đến không cần ngồi thuyền, nhắm mắt một cái thì đã có thể trở về."
Sau lưng vang lên tiếng của Trương Duyên: "Chỉ sợ không đơn giản như vậy."
Mọi người đều dừng lại nhìn anh ta.
Ngoại trừ thiếu niên vẫn hai tay chống nạn đi thẳng về phía trước.
Trần Ngưỡng vội kéo lấy quần áo phía sau của thiếu niên giữ người lại.
Trương Duyên nói với Trần Ngưỡng : "Ban đầu ở trên thuyền, tôi từ trong miệng cậu biết được Lý Đại Phú nói chúng ta phải ở trên đảo hai ngày, liền nghĩ đây là nhiệm vụ, chỉ cần sống đủ thời gian là sẽ hoàn thành, thoát ra ngoài."
Triệu Nguyên không thể khống chế được mà xen mồm: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Bây giờ nhìn lại là do tôi bị thông tin che mắt."
Trương Duyên nặng nề mà nói rằng, "Nhiệm vụ hẳn là phải điều tra rõ nguyên nhân của lời nguyền rủa, cùng thời gian không có quan hệ."
Triệu Nguyên run cầm cập nói: "Nói cách khác, cho dù có ở đủ hai ngày trên đảo, hoặc là ba ngày, bốn ngày, chỉ cần chưa điều tra rõ nguyên nhân lời nguyền từ đâu mà tới, ngăn cản không được, chúng ta chỉ có thể ở lại trên đảo, đối mặt với lời nguyền bạo phát? Vậy chẳng phải chúng ta xong rồi?!"
Lời Trương Duyên còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị Lâm đã đánh gãy: "Chuyện này có gì hay mà thảo luận?"
"Nhiệm vụ có phải là ở trên đảo sống qua hai ngày hay không, đến sáng mai chẳng phải sẽ rõ sao?!" Trạng thái tinh thần của Lâm Nguyệt càng kém hơn, mặt mày đều vặn vẹo, tiếng nói cũng lạnh lùng hơn vài phần.
Trương Duyên nhìn theo bóng lưng cô ta, lông mày nhíu lại:
"haiz, tâm tình của cô ta càng ngày càng bất ổn."
Triệu Nguyên nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh ta, lời nói phát ra từ đáy lòng mà cảm khái: "Hai người các anh đã cùng trải qua sinh tử quả thật có khác, tình cảm tốt như vậy."
Tụt lại phía sau vài bước Trần Ngưỡng: "...."