Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Thật lâu, thật lâu trở về trước.. Vào cái thời đại mà nhân loại vẫn chưa thể tự đứng lên bằng đôi chân của mình, cái thời mà họ dễ dàng bị ức hiếp bởi mọi thứ xung quanh họ... Ở thời đại đó, các vị thần minh chính là chỗ dựa duy nhất của họ.

Thần minh tồn tại ở khắp nơi, rải rác từ phương Đông đến phương Tây, từ phương Nam sang phương Bắc. Mọi nơi trên thế giới này đều tồn tại ít nhất một vị thần. Tuy nhiên, không phải vị thần nào trong số đó cũng sở hữu khả năng di thiên hoán địa, và phần lớn truyền thuyết dân gian được truyền miệng nhiều đời cũng chưa hẳn đã là sự thật.

Thực tế thì lực lượng mà các vị thần sở hữu phụ thuộc rất lớn vào thứ được gọi là "tín ngưỡng". Mặc dù thời đại đó vẫn có những vị thần trời sinh đã mạnh mẽ khác thường, cơ mà họ chỉ chiếm số lượng rất ít. Đại đa số các vị thần trên thế giới đều tồn tại từ khái niệm "tín ngưỡng".

Tạo hoá có thể không công bằng, nhưng nó sẽ luôn tìm cách để khiến cho mọi thứ trở nên thật cân bằng. Nếu các vị thần đã tồn tại và bảo vệ nhân loại thì để cân bằng lại cán cân, những sinh vật tà ác mang tín niệm hủy diệt đã xuất hiện như một thái cực đối địch với các vị thần.

Chúng có thể là quái vật, tà tộc, ác ma,... Thậm chí là ác thần. Chúng không thể bị tiêu diệt hoàn toàn, bởi vì chúng là kẻ địch của các vị thần, là thiên địch trời sinh do tạo hoá chính tay tạo ra để giữ sự cân bằng cho thế giới.

Điều đó có nghĩa là chỉ khi các vị thần biến mất, những thứ tà ác đó mới biến mất.

Tuy nhiên chúng sẽ không bao giờ biến mất, miễn là thế giới này vẫn tồn tại những điều thiện lành.

Dạ Đao Thần - Yato no Kami là một thánh di vật cực hung tồn tại từ thời cổ đại, được gia tộc Kurogane truyền đời canh giữ cho đến tận ngày nay. Nó nguyên là một thanh Katana được rèn từ xương cốt của một vị ác thần nào đó, chất chứa mối hận thù cả đời của chính vị ác thần nọ.

Nó không nguy hiểm ở chỗ sẽ chủ động đi giết người. Thay vào đó, nó sẽ chiếm giữ thể xác của bất cứ ai chạm vào nó, miễn là ý chí của người đó không đủ kiên định. Đơn giản hơn, bất cứ ai chạm vào nó đều sẽ trở thành một con rối, một vật chủ rẻ tiền không hơn không kém.

Trên lí thuyết thì là thế nhưng việc hàng phục Dạ Đao Thần cũng không phải không thể xảy ra. Trong lịch sử gia tộc Kurogane đã thật sự tồn tại một số người có khả năng chống lại sự mê hoặc của Tà Đao, từ đó kiểm soát được sức mạnh của nó.

Bất quá đáng tiếc thay những người đó thường không sống thọ cho lắm, nhiều nhất chỉ được ba mươi tuổi là qua đời do sự xâm thực của thanh đao, dẫu cho họ có tài hoa đến mấy cũng vậy, không thể thoát khỏi cảnh đoản mệnh.

Giờ đây, Himiko đang thử chế ngự thanh Tà Đao đồng thời mượn sức mạnh của nó để vượt qua nghịch cảnh. Sau khi triệu hồi hoàn tất, một thanh Katana thân đen lưỡi đỏ đã xuất hiện nơi tay nàng, đẹp đẽ đến không gì sánh kịp. Hoặc ít nhất là cho đến khi nhìn đến chỗ chuôi đao, nơi một con mắt dựng ngược đang ngự trị.

"Nhóc con, một kẻ như ngươi mà cũng đòi sử dụng ta ư? Si tâm vọng tưởng!?"

Đúng, thanh đao này có thể nói, mà lại còn nói rất to, hoàn toàn không phải món đồ thiện lành gì.

"Hừ, đừng tưởng có thể xâm thực được ta, ngoan ngoãn làm vũ khí trong tay ta đi!"

Dứt lời, Himiko liền hấp thụ sức mạnh bên trong thanh đao khiến cho thực lực phút chốc tăng vọt. Mọi vết thương trên người cô nàng đã lành lại gần như ngay tức khắc. Nhưng thay vào đó, ham muốn giết chóc trong tâm trí cô ấy cũng đang dần dâng lên, chậm rãi và lầm lì, tựa như có thể bộc phát bất kì lúc nào vậy.

"Phải tranh thủ thời gian trước khi quá muộn!"

Lồng giam tinh huy bị phá vỡ, con gấu khổng lồ ngay sau khi thoát ra đã lập tức chọn Himiko làm mục tiêu xả giận. Tuy nhiên trong trạng thái thực lực tăng cường, cô ấy đã không còn sợ những đòn tấn công kiểu mèo cào của con gấu nữa. Cô ấy bỏ qua mọi đòn tấn công của nó để tập trung hoả lực, kết thúc sinh mạng nó sớm nhất có thể.

Quỷ Đạo - Minh Nhận Loạn Vũ!

Himiko sử dụng kiếm thức như vũ bão với những đòn kiếm nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ có thể nhìn thấy những vết cắt dài đang không ngừng xuất hiện trên cơ thể con gấu.

Đối diện, mặc dù đã gây ra những thương tích khổng lồ lên cơ thể nhỏ bé kia nhưng vị vua của khu rừng vẫn không thể kết liễu Himiko như trong dự định của nó. Năng lực hồi phục của cô ấy quá mức bá đạo. Ngay cả khi cánh tay đã sắp sửa đứt lìa cũng có thể nối lại chỉ trong vài giây... Nói trắng ra là một loại gian lận trắng trợn!

Trong khi đó, những vết thương trên người nó cứ liên tục xuất hiện với tần suất ngày một kinh khủng hơn...

Nó không có năng lực hồi phục quỷ dị như nhân loại trước mặt. Và khi đại thế đã mất, nó cũng tự biết là mình đã không có cơ hội chiến thắng, vì thế... Nó đã dứt khoát lựa chọn quay đầu bỏ chạy làm cho Himiko rất bất ngờ.

"Chạy ư? Muộn rồi!"

Quỷ Đạo - Cực Thiên Trảm!



Với một kiếm thức mang tính tổng lực, Himiko đã one hit vị vua của khu rừng bằng một nhát chém sắc lẻm ngang hông, trực tiếp chẻ đôi thân hình đồ sộ của con gấu ra làm hai.

Mà Dạ Đao Thần trong tay Himiko cũng không phải dân ăn chay, chỉ trong nháy mắt đã nuốt sạch thi thể của con gấu ngay trước mặt cô ấy.

"Ngươi..."

"Khà khà, nhóc con, như vậy đã mãn nguyện rồi chứ gì?" Dạ Đao Thần truyền ra một điệu cười ma quái, tựa như đang giễu cợt Himiko: "Giờ thì mau ngoan ngoãn giao cơ thể cho ta, ta hứa sẽ không ma diệt ý thức của ngươi đâu"

"Đừng có hòng!"

Nhận thấy lượng tà lực khổng lồ đang rục rịch muốn tiến vào trong cơ thể mình, Himiko đã ngay lập tức triển khai kháng cự lại sự xâm nhập của Tà Đao. Bất quá cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là người phàm, không thể chống lại một thứ đã từng là một phần của ác thần.

"Không ngoan ngoãn chút nào nhỉ? Đã vậy thì đành cho ngươi tuyệt vọng đến mức tự hủy diệt chính mình đi. Tuy bản thân không muốn thừa nhận nhưng ta thích nhất cái cảm giác ngắm nhìn ai đó quằn quại trong đau khổ khi tự tay giết chết người mà mình yêu nhất đấy"

Lại cảm nhận được có gì đó không ổn, Himiko hét lên: "Không! Ngươi không được làm hại đến cậu ấy!"

"Ha ha ha ha ha ha~"

Nghe Himiko hét lên, Dạ Đao Thần lại cười một điệu cười khoái trá. Chậm rãi chiếm lấy phần lớn quyền điều khiển cơ thể của cô ấy, Dạ Đao Thần nói tiếp: "Ta sẽ chừa lại cho ngươi một con mắt, để ngươi chứng kiến được cái gì mới là địa ngục"

Nói rồi Dạ Đao Thần điều khiển cơ thể Himiko bay thẳng về phía nhóm bạn đang ẩn nấp cách đó không xa. Thấy Himiko tìm đến kèm theo một aura đầy bóng tối, nhóm bạn đã ngay lập tức ý thức được chuyện chẳng lành đã xảy ra.

Chẳng nói lời nào, Dạ Đao Thần lạnh lùng vung một đao chém xuống kích thương gần như cả lớp. Đoạn nó chủ động tiến đến trước mặt Trần Hoài Nam, kèm theo đó là tiếng cười càng lúc càng thích thú và man rợ: "Cái tên mặt trắng này hẳn là kẻ mà ngươi để ý nhất trong đám nhỉ? Vậy thì để hắn đi trước đi"

"Himiko?"

"Mau chạy đi!" Himiko thống khổ hét lên.

Choang~

Thật may mắn là Trần Hoài Nam đã không chết sau đòn đó, bởi vì Edgar đã kịp thời chạy đến dùng khiên ánh sáng đón đỡ một đao trời giáng đến từ Dạ Đao Thần. Đổi lại là cậu ta đã mất cả cánh tay lẫn chiếc khiên, máu tươi tuôn ra xối xả.

"Ed!"

Edgar bình thản nhìn cánh tay cụt của mình rồi vỗ vai Trần Hoài Nam một cái: "Vô nghĩa thôi, đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu, đội trưởng. Ngoài ra thì cậu đừng trách cô ấy... Vì cô ấy đã bị thứ đó chiếm hữu mất rồi"

"Tôi hiểu, nên tôi không có trách cô ấy" Trần Hoài Nam cười nhạt: "Thay vì chết trong tay thứ đó, tôi cảm thấy chết trong tay cô ấy cũng không đến nỗi tệ..."

Himiko tuyệt vọng quát lên: "Không hiểu! Cậu không hiểu gì cả! Không hiểu một chút nào hết!"

Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu, tự mình đứng ra che chắn trước mặt Edgar: "Có lẽ cậu đã đúng, vì tôi quá ngu ngốc nên tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng hãy để tôi nói thẳng nhé, những gì tôi vừa nói lúc nãy không phải đang nói chơi đâu"

Dạ Đao Thần cười gằn: "Ôi ôi thật cảm động quá đi, không biết vẻ mặt của con nhóc này khi tự tay giết chết ngươi sẽ trông như thế nào nhỉ? Cậu trai trẻ, cậu đã làm rất tốt phận sự của mình, vì thế ta sẽ cho cậu một cái chết thật nhẹ nhàng!"

Nói xong, Dạ Đao Thần lại điều khiển cơ thể Himiko lạnh lùng bổ đao xuống. Còn Trần Hoài Nam thì vẫn trừng to mắt nhìn lưỡi đao sắc bén hạ xuống, tựa như cậu đang muốn chứng kiến giây phút cuối đời của mình vậy.

Choang~

Lại một lần nữa, lưỡi đao đã bị thứ gì đó cản lại. Nhưng lần này không phải sự phản kháng của nhóm bạn mà là đến từ một kẻ khác... Đó cũng chính là kẻ mà lớp cá biệt đã "ngày đêm mong nhớ" từ rất lâu.

Vũ Trường Phong.

"Chà chà Himiko, trong lúc tôi vắng mặt có vẻ như em đã giải phóng một thứ rất phiền phức nhỉ?"

Ung dung dùng tăm tre xỉa xỉa mấy miếng rau dính trong kẽ răng, Vũ Trường Phong nhẹ nhàng tiếp đất, hiếu kỳ đánh giá thanh đao một phen: "Ồ ồ! Thứ này thực sự thú vị đó nha! Cơ mà em này, em hiện giờ chưa đủ khả năng sử dụng nó đâu"

"Nhà ngươi là ai!?" Dạ Đao Thần trầm giọng quát.

"Ta ấy à, chỉ là một giáo viên làm công ăn lương mà thôi" Vũ Trường Phong nhún vai, trông không có vẻ gì là căng thẳng: "Ờ thì cũng một phần là do vợ ép đi làm, chứ ta thì muốn ở nhà an tĩnh chơi game hơn"

Dạ Đao Thần: "..."

Trần Hoài Nam: "..."

Cả lớp: "..."

A... Đây chính xác là thầy Phong rồi, tuyệt đối không phải ảo giác.

"Úi chà! Nhóc Ed, coi bộ em đang tính cosplay Dương Quá đấy nhỉ? Thằng bé này khá quá đi chứ!?"

Edgar nổi gân xanh: "Thầy mau im miệng giùm em đi có được không?"

Nhạo báng là rõ rồi, không cần nói giảm nói tránh hay mỉa mai khéo đâu thầy ạ!



"Nhà ngươi thực sự không xem ta ra đồng xu cắc bạc nào nhỉ?" Dạ Đao Thần tựa hồ bị đụng đến lòng tự trọng, ngay cả giọng điệu cũng trở nên giống như một ngọn núi lửa đang bị đè nén: "Báo tên đi, ta sẽ nhớ thật kĩ cái tên hỗn xược nhà ngươi"

"Tên hả? Quên rồi" Vũ Trường Phong gãi gãi đầu: "Lâu quá không xưng danh nên tôi quên thật rồi, xin thứ lỗi"

Dạ Đao Thần: "..."

Con hàng này ăn nói cũng quá tùy tiện đi? Đó là tên gọi của ngươi đấy, làm sao nói quên liền quên rồi? Nhà ngươi thực sự xem ta là kẻ ngu hay sao?

"Nói chuyện đủ rồi, giờ ta sẽ vào mode giáo viên nghiêm khắc nhé"

Nụ cười dần tắt, Vũ Trường Phong rút cây tăm tre ra khỏi miệng rồi búng tay, cây tăm yếu ớt liền xuyên không cắm thẳng vào con mắt của Dạ Đao Thần khiến cho hắn ta không nhịn được hét thảm.

"Trần Hoài Nam, em rất giỏi phân tích tình huống nhưng có đôi khi khả năng xử lí của em lại có phần non nớt. Cơ mà cái cách em lãnh đạo cả nhóm cũng không có nhiều khiếm khuyết cho lắm, có thể tạm chấp nhận được. 6 điểm"

"Himiko, em rất mạnh, đủ mạnh để áp đảo bất kì ai trong cùng lứa tuổi nhưng em lại hành động quá mức cá nhân. Bất quá do em đã mấy lần liều mình bảo vệ bạn học nên tôi sẽ xí xoá cho em một lần. 7 điểm"

"Edgar, tôi sẽ tạm bỏ qua việc em nói xấu sau lưng tôi. Tôi phải thừa nhận rằng em là một người mang rất nhiều năng lượng tích cực, có thể xem như trụ cột tinh thần của nhóm cũng không ngoa. Đặc biệt là vào phút cuối, em đã không ngần ngại liều mình đỡ đòn cho bạn Nam dù biết mình có thể sẽ chết. Tinh thần này thực sự rất đáng khen. 7 điểm"

"Những người còn lại trừ Ikki 5 đạt điểm khuyến khích ra thì tất cả đều dưới trung bình do vai trò quá mờ nhạt. Tôi sẽ lưu sổ luôn, khỏi ý kiến gì hết nhé"

Dạ Đao Thần nghe một loạt đánh giá của Vũ Trường Phong liền tức muốn điên lên. Lão ta cười, cười thật to như mê sảng rồi điên cuồng tấn công Vũ Trường Phong: "Chết đi, mau chết đi cho ta!"

"Già rồi mà không lịch sự gì hết nhỉ? Thật đáng tiếc, nhà ngươi thậm chí còn không đủ sức để ta rút kiếm ra chơi đùa" Vũ Trường Phong vừa dùng tay không đỡ mọi đòn tấn công của Dạ Đao Thần, vừa suy nghĩ một chút rồi nói: "A, vừa hay mới ngắt một sợi cỏ về chơi cho đỡ buồn, hay là dùng ngay tại đây luôn cho nóng nhỉ?"

Dạ Đao Thần: "..."

Cả lớp há hốc mồm: "..."

Cmn, bọn họ có nghe lầm không?

Cỏ? Là cỏ ư?

Chả thèm để ý đến biểu cảm đặc sắc của đám học sinh, Vũ Trường Phong chỉ đưa tay vào trong túi quần, mò mẫm ít lâu rồi thực sự lấy ra một sợi cỏ xanh mướt, mơ hồ còn toả ra ánh sáng bảy màu giữa đêm lạnh tăm tối.

"Quân Thiên Ban Sinh Thảo?" Trần Hoài Nam kinh ngạc: "Vậy là thầy đã hái mất Quân Thiên Mạn Đà La trong truyền thuyết kia rồi sao?"

"Thầy không có hái. Đến khi thầy bắt gặp được nó thì nó đã tu luyện thành một cô gái rồi, ngại bắt về lắm" Vũ Trường Phong tỏ ra rất bất đắc dĩ: "Vợ thầy có vấn đề về tâm lí, lỡ cô mấy mà ghen lên thì coi như xong đời luôn. Cuối cùng, thầy chỉ đành ngắt một sợi cỏ về chơi cho đỡ tiếc thôi"

Trần Hoài Nam: "..."

Cậu lần này thực sự hết biết phải nói gì rồi. Cậu chỉ có thể đưa tay vỗ trán một cái, sau ngửa đầu lên trời ngắm trăng với một biểu cảm hết sức kì dị, làm cho cả lớp vô cùng nghi hoặc.

Thôi, chuyện đó cứ để sau đi.

"Cười chết ta, chỉ một sợi cỏ yếu ớt mà cũng đòi đánh bại ta sao? Nhân loại, đừng nói là vợ ngươi, bản thân ngươi cũng mọc một cái hố rất lớn trong não đấy" Dạ Đao Thần hung ác nói.

Là cả lớp cá biệt đều âm thầm công nhận điều này.

"Còn đỡ hơn ngươi, cái lão già biến thái thích mượn dùng cơ thể của nữ sinh"

Dạ Đao Thần: "..."

Himiko: "..."

"Dạ Đao Thần, chém chết lão cho ta"

"Ủa, ta tưởng các ngươi là đồng minh..."

Himiko cười cuồng loạn: "Lắm mồm, mau chém chết lão cho ta!"

"Thôi nào, tổn thương thầy quá đấy lớp trưởng ơi" Vũ Trường Phong thở dài: "Thôi vậy, trước tiên cứ giải quyết vấn đề phiền phức này trước đã. Còn em thì đợi về rồi từ từ tính sổ sau cũng được"

Xoạt xoạt xoạt~

Bằng mắt thường, bọn họ có thể nhìn thấy Quân Thiên Ban Sinh Thảo đang phát triển một cách điên cuồng, không ngừng sản sinh ra nhiều sợi cỏ khác nhau. Sau cùng, tất cả chúng đều tụ họp lại, kết nối với nhau trở thành một thanh kiếm màu xanh lục bảo vô cùng đẹp mắt nằm gọn trong tay Vũ Trường Phong.

"Biết gì không, Quân Thiên Ban Sinh Thảo thật ra chính là loài cỏ mạnh nhất thế giới này đấy. Nó ngày đêm vận chuyển linh lực cùng chất dinh dưỡng dâng lên Quân Thiên Ban Mạn Đà La, từ đó vô tình luyện thành một cơ thể dẻo dai có khả năng tái sinh vô hạn lần. Vì thế, chỉ cần không bị hủy diệt hoàn toàn trong một đòn, nó sẽ không bao giờ chết đi đâu"

"Và đồng thời, nó cũng chính là sợi cỏ duy nhất chịu đựng được lực lượng của ta"

"Ngớ ngẩn, chỉ là một sợi cỏ mà cũng đòi thương tổn đến thần khí như ta sao?" Dạ Đao Thần cười lạnh: "Nhân loại, ta thừa nhận là ngươi rất mạnh, có thể nói là nhân loại mạnh nhất ta từng gặp. Nhưng ngươi suy cho cùng vẫn chỉ là nhân loại mà thôi, không thể chống lại ta được đâu"



Có lẽ tên này đã quên thứ gì vừa cắm vào mắt hắn ta rồi nhỉ?

Mà thôi kệ.

Lần này, Vũ Trường Phong đã chủ động tấn công nhằm kết thúc cuộc chiến nhanh nhất có thể. Những bước di chuyển của lão ta vẫn như trước, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, điều đó làm cho Dạ Đao Thần vô cùng chật vật.

Lúc này, đôi chân của Himiko đang gỉ máu, kể cả tốc độ hồi phục siêu nhân cũng không thể bù lấp lại kịp thời. Nguyên nhân là vì cơ thể cô ấy vốn không đủ khả năng theo kịp cường độ chiến đấu như thế này nhưng lại bị Dạ Đao Thần ép phải vượt qua giới hạn, từ đó khiến cho cơ thể của cô ấy không ngừng sụp đổ theo thời gian.

"Cố gắng nhẫn nhịn đi, em đang lột xác theo rất nhiều nghĩa đó" Vũ Trường Phong vừa đánh vừa đưa ra lời khuyên: "Ngoài ra hãy nhìn thật kĩ đường kiếm của thầy, em sẽ thấy nó trông thật quen thuộc"

Himiko cố gắng dõi theo đường kiếm của Vũ Trường Phong trong khi cơ thể bị điều khiển, từ từ minh ngộ ra những tinh hoa ẩn chứa trong mỗi đường kiếm: "Quỷ Đạo? Thầy cũng là người trong gia tộc Kurogane như em sao?"

"Sai bét em ơi. Nhưng thầy sẽ không chỉ ra em sai chỗ nào đâu. Đó là bí mật~"

Choang~

"Cái gì!?"

Dạ Đao Thần kinh hãi thành tiếng sau khi suýt chút bị đánh bật ra khỏi tay Himiko. Với sức mạnh áp đảo như vậy, hắn ta đã bắt đầu nảy sinh ra một hoài nghi về thân phận của đối phương. Tuy nhiên trong khi còn chưa kịp hỏi thì hắn đã bị tấn công thêm một lần nữa, và lần này thì hắn đã triệt để bị tước khỏi tay Himiko mà bay thẳng lên bầu trời.

"Không xong rồi!"

Bên dưới mặt đất, Vũ Trường Phong đã bước vào kiếm thế. Hắn ta đặt một chân ra phía sau, người hơi cúi thấp, kiếm đặt ngang ngực với động tác từ từ thu kiếm về phía sau, trông có vẻ như đây là một đòn đâm kiếm chăng?

"Linh Thức Thẩm Phán"

Ầm!

Từ đầu mũi kiếm, một thứ lực lượng kinh khủng nương theo màn ánh sáng chói mắt mà đi. Nó lao thẳng lên phía trời cao với tốc độ kinh hồn, nuốt chửng Dạ Đao Thần vào bên trong luồng ánh sáng mênh mông đại hải, chỉ để lại một tiếng hét chói tai làm cho tâm linh người ta phải run sợ.

Đợi màn sáng qua đi, Dạ Đao Thần rơi thẳng xuống đất tựa như bịch muối. Nó đã bị Vũ Trường Phong đánh bại hoàn toàn, thậm chí còn bị đánh đến bất tỉnh, năm mười năm không thể tỉnh lại được nếu không có gì ngoài ý muốn.

Kết thúc trận chiến, thanh kiếm được làm bằng cỏ trong tay Vũ Trường Phong cũng nổ tung thành bột phấn, chỉ để lại đúng một sợi cỏ trung tâm ban đầu. Nó quả nhiên sở hữu sức sống mãnh liệt hệt như những gì Vũ Trường Phong đã nói.

Vác lấy Himiko bất tỉnh trở về, Vũ Trường Phong tiện tay chữa trị luôn cho nhóm bạn đang vừa trúng độc, vừa đói khát lại vừa bị thương nặng. Sau đó, lão ta nói: "Vì tôi đã phải đến đây cứu các em trước hạn nên các em sẽ phải chịu phạt... Ừ, tuần sau sau full tiết thực chiến nhé. Miễn bàn cãi"

"Hả!?"

Đó là phản ứng ban đầu của cả lớp.

Cơ mà... Cái gì nhỉ?

Tuần sau sau hở?

"Các em không nghe lầm đâu, tuần sau các em sẽ được tôi cho nghỉ. Nhớ dưỡng sức cho tuần sau sau nhé mấy đứa"

Cả lớp: "..."

Coi như ông còn chút lương tâm.
Nhấn Mở Bình Luận