Trở lại vài ngày trước. Trong căn phòng đã được thuê của một khu chung cư không có tiếng tăm, dường như có một đôi vợ chồng rất đỗi kì quái đang sinh sống.
Người chồng thì đẹp trai thật đấy... Nhưng được cái là thần thái của hắn ta trông rất chi chán đời. Người vợ thì thạo việc đảm đang, ngoại hình trong sáng lương thiện, nhưng lại được cái là thân thể của nàng ta trông không khác gì nữ sinh cấp hai, nhiều nhất chỉ được mét rưỡi là cùng.
Với ngoại hình chuẩn loli như vậy, người chồng dĩ nhiên sẽ không ít lần bị công an nghi ngờ về hành vi ấu ***. Nhưng trên thực tế thì người vợ dù nhỏ con nhưng lại lớn hơn người chồng tận ba tuổi... Vì thế, sau khi kiểm tra giấy tờ, các chú công an chỉ đành bán tín bán nghi cho thả họ đi.
Người chồng vừa đáng thương vừa đáng chết trong câu chuyện kia chính là Vũ Trường Phong. Và vợ của hắn à... Cứ việc gọi nàng là Na La là được rồi, đừng thắc mắc gì thêm nữa.
Lúc này, Vũ Trường Phong đang nằm ườn ra trước TV màn hình rộng, trên tay là một con PS4 trông tuy đã cũ nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết. Lẽ dĩ nhiên, hắn ta đang ngồi chiến con game mới, và vợ hắn ta thì chẳng có ý kiến gì về hành vi này cả.
Na La vốn là kiểu người thích chiều chồng. Chồng nàng càng tỏ ra lười biếng thì nàng lại càng thích. Bởi vì sau khi săn sóc cho hắn ta xong, nàng liền có thể vòi vĩnh bất kì cái gì nàng muốn, kể cả... Khục.
Mắt thấy Vũ Trường Phong vẫn mải mê chơi game, Na La đột nhiên nảy ra một sáng kiến rất hay: "Này anh, anh cũng nên đi tìm việc làm đi chứ! Hai người chúng ta đâu thể cứ trông đợi vào đồng tiền của em gái mãi được?"
"Cô ấy giàu mà, cứ ăn bám cô ấy cũng có sao đâu nhỉ?"
Na La mỉm cười, thẳng tay vợt cái chảo vào đầu Vũ Trường Phong: "Em gái em mà nghe được câu này ấy nha... Em khá chắc là anh sẽ chết rất thảm đó"
Bonk~
Vũ Trường Phong không phản ứng gì nhưng động tác chơi game của hắn ta đúng là đó chững lại một chút. Trông có vẻ như là hắn ta đang thử cân nhắc.
Ting~
"A... Em gái nhắn tin, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay nhỉ?"
Tạm bỏ qua Vũ Trường Phong đang ngồi trầm tư, Na La liền mở điện thoại ra xem tin nhắn của em gái. Trong một thoáng chốc, bầu không khí xung quanh nàng dường như đang sáng rực lên, tựa như nàng vừa phát hiện ra chuyện gì đó cực kì thú vị.
Nàng vẫn luôn híp mắt nên chẳng ai có thể đọc vị được nàng thông qua ánh mắt. Và nếu như nàng có thể mở mắt, đôi mắt sáng rực vì hào hứng của nàng nhất định sẽ trông rất đáng yêu.
"Anh này"
"Lại chuyện gì nữa?"
"Em gái em yêu cầu anh đến làm giáo viên ở trường của em ấy... Có vẻ như em ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta thông qua giác quan của em" Na La cười hì hì ôm vòng lấy cổ Vũ Trường Phong: "Thể Song Tử đúng thật là tiện lợi, không cần nói ra em ấy cũng nghe được nha..."
"Tiện lợi cái sợi lông ấy!" Vũ Trường Phong nặng nề thở dài: "Chị em hai người luôn tạo cho tôi một cảm giác rất tồi tệ... Cứ như kiểu tôi là một tên lăng nhăng đáng khinh bỉ vậy!"
"À, em ấy còn nói tối nay em ấy sẽ tự mình tìm đến đây... Và em ấy muốn làm gì thì chắc anh cũng biết rồi, không cần em phải nói thẳng ra đâu ha?" Na La vừa nói, vừa nở ra một nụ cười vô cùng tinh quái: "Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy nha. Tuy là mắt em mù nhưng anh vẫn không thể chạy thoát khỏi tay em đâu~"
"Có đôi khi anh cảm thấy nghi ngờ rằng em có thật sự bị mù hay không đấy"
"Dĩ-nhiên-là-có~"
...
...
Tối hôm đó.
Kính coong~
Lắng nghe tiếng chuông cửa reo lên, Vũ Trường Phong thật chẳng biết làm gì khác ngoài thở dài. Còn về Tiểu Na La thì nàng đã sớm đi ra mở cửa chào đón em gái với biểu cảm vui sướng, có vẻ như đã một thời gian rồi họ chưa gặp được nhau.
Cô em gái kia khẽ mỉm cười rồi đem chị gái mình bế lên, một bên lại hướng phía Vũ Trường Phong nói ra: "Tin tưởng em, lần này em nhất định sẽ mang thai"
Vũ Trường Phong: "..."
Đối với vấn đề mang thai sinh con... Đã từ rất lâu rồi hắn đã chẳng còn hi vọng gì nữa. Tiểu Na La thì quá nhỏ bé để có thể sinh con. Còn về phần cô em gái này thì... Thể chất của nàng ta căn bản không thể thụ thai được, hoặc là có thể nhưng với một tỉ lệ cực thấp.
Đây không phải bệnh lý, cũng chẳng phải tật nguyền. Nàng chỉ đơn giản là khó có thể mang thai mà thôi. Chỉ có thể nói thật không hổ là Thể Song Tử, một người không làm được thì cả hai đều không làm được nhỉ?
Ngửi thấy mùi khét toát ra từ trong bếp, Tiểu Na La lập tức ra sức giãy dụa với vẻ mặt hốt hoảng: "Mau thả chị xuống, chị còn đang bận nấu cơm"
Đợi sau khi Na La đã đi mất, cô em gái xinh đẹp mới tiến tới ngồi xuống ngay bên cạnh Vũ Trường Phong, mặt cười tủm tỉm hỏi: "Về đề nghị trước đó, anh đã suy nghĩ xong chưa?"
"Làm giáo viên à... Em này, em thật sự nghĩ anh có thể làm giáo viên được sao? Mà thật ra là anh cũng chẳng có hứng thú gì với cái nghề này, vì thế... Anh nghĩ là anh không nên làm"
"Em nói được là được. Vả lại, phán đoán của Chị Na chưa bao giờ là sai cả, đến giờ anh vẫn còn không tin sao?"
Vừa nói, nàng vừa tựa lưng vào sofa, biểu cảm như hiện lên đôi chút mệt mỏi: "Năm nay lứa tân sinh viên có chút phiền phức... Anh thực sự nỡ lòng nhìn em tiếp tục kiếm tiền trong vất vả như thế này sao?"
"Anh không bắt em kiếm tiền. Chúng ta chỉ cần tùy tiện bán một món là đủ sống cả trăm năm rồi, cần gì phiền phức như thế?"
"Một con sâu vừa lười biếng vừa nghiện game như anh thì biết cái quái gì về niềm vui của kinh doanh?" Nàng liếc mắt.
Vũ Trường Phong im lặng, không thể lên tiếng phản bác.
Bỗng nhiên, sắc mặt của nàng lại lần nữa trầm xuống, khẽ giọng nói ra: "Về chuyện của năm đó... Đó thật sự không phải lỗi của anh đâu. Đừng tự nhốt mình nữa được không? Đã qua nhiều năm rồi, anh vẫn không thể nguôi ngoai được sao?"
Vũ Trường Phong trầm mặc rồi dứt khoát lắc đầu: "Xin lỗi, anh không thể"
Đúng lúc này, thanh âm tức giận của Na La liền từ trong bếp vọng ra, tựa như đang khiển trách em gái: "Nguyệt! Em đừng có hở tí là nhắc đến chuyện của quá khứ chứ! Hôm nay là ngày vui đó nha, đừng nói đến chuyện đấy nữa!"
"Dạ vâng!"
Thấy Na La nổi giận, Nguyệt lập tức ngồi lại sao cho thật nghiêm chỉnh. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ chị gái mình khi thực sự lên cơn thịnh nộ trông đáng sợ như thế nào.
"Được rồi, nói trở lại, anh sẽ tình nguyện làm hay đợi em ép buộc rồi anh mới làm?" Nguyệt phồng má, phụng phịu trừng Vũ Trường Phong trông tựa như đang giận cá chém thớt.
Vũ Trường Phong tiếp tục trầm mặc.
"Hừ"
Cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng đâu vào đâu, Nguyệt liền quyết định moi ra món "vũ khí tối thượng" để xuống ngay trước mặt Vũ Trường Phong.
Ngay khi nhìn thấy nó, ánh mắt của Vũ Trường Phong lập tức sáng rực như đèn pha ô tô. Hắn toan vươn tay tới giành lấy thứ đó check thử xem nhưng đã bị Nguyệt ngăn lại với vẻ mặt cực kì "thương mại": "Cho nên, ý của anh là?"
"Anh làm, anh nhất định sẽ làm! Vì thế, mau đưa cho anh con PS5 mỹ miều tuyệt đẹp ấy đi! Cầu xin em đấy, em muốn gì anh cũng chiều tất!"
Nô lệ của PS5.jpg
"Hứa rồi đấy nhé, anh mà nuốt lời thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn"
Ôm lấy con PS5 vào lòng, Vũ Trường Phong làm ra vẻ mặt vui sướng đến mức muốn nhảy lên chín tầng trời: "Nhìn đi, đây quả là tuyệt tác của tạo hoá mà... Chỉ cần có em nó trong tay, cho dù em có muốn anh đi chết anh cũng cam lòng"
Nguyệt: "..."
Hết thuốc chữa, thằng cha này thực sự hết thuốc chữa rồi!
"Chị à, hình như chị đã chiều hư anh ấy rồi thì phải? Có cần em uốn nắn ảnh lại một phen hay không?" Nguyệt không nhịn được hỏi Na La đang bận bịu trong bếp.
"Không cần đâu, em không cảm thấy chồng em như thế này sẽ dễ khống chế hơn nhiều hay sao? Nếu là trước kia, em sẽ phải mất nhiều công sức hơn gấp tỉ lần để có thể thuyết phục thằng cha này đấy" Tiểu Na La cười ha ha, nghe giống giống như tiếng cười của Ác Ma vậy.
"Hình như... Chị nói đúng"
Vũ Trường Phong: "..."
Đúng cái ếch gì? Tôi đây trông giống một thằng rẻ rách đến vậy sao?
Mấy người nghĩ dăm ba món đồ chơi này có thể mua chuộc được tôi hay sao?
Ừ, mấy người đúng rồi đấy.
Không thèm đấu khẩu với hai chị em, Vũ Trường Phong lập tức unbox con PS5 mới toanh rồi đem kết nối với TV, ý định sẽ chiến game hết cả đêm nay.
Nhưng hai chị em vẫn đang ở đây, làm sao chuyện đó có thể xảy ra được?
Sau khi ăn cơm xong, đôi chị em trẻ liền dắt tay nhau đi tắm. Rồi sau khi tắm xong, cả hai đã bắt đầu nổi hứng lên, không ngừng bày ra đủ loại cử chỉ quyến rũ hòng dụ dỗ Vũ Trường Phong làm chuyện không đứng đắn với hai người.
Và Vũ Trường Phong, với thân phận là một gamer chân chính đã hoàn toàn phớt lờ đi vẻ khiêu gợi của hai chị em trong chiếc khăn tắm mỏng manh.
Na La, Nguyệt: "..."
A... Cái này nằm trong dự tính.
Na La cười lạnh, dõng dạc lên tiếng chỉ huy em gái mình: "Mang vũ khí hạng nặng ra, chúng ta sẽ thử nghiệm luôn ngay tại đây. Còn về cái gì đó, sáng hôm sau chị sẽ dọn"
"Ok, triển"
Không nói hai lời, Nguyệt liền từ trong túi áo lấy ra một lọ bột thơm màu hồng. Không cần phải giải thích thứ bột này có tác dụng gì, bởi vì trong tình huống này, mọi chuyện đều đã quá rõ ràng rồi, khỏi phải nói nhiều làm chi cho nhọc công.
Phạch~
Thẳng tay tạt toàn bộ số bột phấn vào mặt Vũ Trường Phong, cả hai chị em đều khẽ liếm môi, dõi mắt mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo với mình. Tuy nhiên, đáng tiếc thay Vũ Trường Phong lại là thanh niên cứng, mặc dù cơ thể có phản ứng sinh học nhưng tâm trí của hắn ta đã hoàn toàn nằm lại nơi thế giới game.
Đây là cách trốn chạy của hắn ta sao?
Cả Na La lẫn Nguyệt đều không khỏi có chút ngờ vực.
Và rồi...
"Thôi chết, chúng ta cũng trúng đòn rồi" Na La đột nhiên run lên lẩy bẩy, khổ sở cười với em gái mình một tiếng: "Chúng ta cứ hành sự trước đi, đợi lát nữa tỉnh táo lại một chút chị sẽ tự tay bổ đôi chiếc TV"
"..."
"Quả nhiên vẫn không còn cách nào khác ha chị... Cả hai chị em chúng ta đúng là mệnh khổ mà..."
...
...
Vài ngày sau đó.
Với phong cách giảng dạy quá đỗi "tuyệt vời" của mình, Vũ Trường Phong đã vinh dự được Hiệu Trưởng triệu tập đến gặp mặt trực tiếp chỉ sau vài ngày cầm phấn. Và người Hiệu Trưởng ở đây không đâu khác chính là Nguyệt, người vợ được tặng kèm của hắn.
"Chà, có vẻ như anh được đám học sinh yêu quý quá nhỉ? Được bọn nhỏ nộp đơn khiếu nại đến tận chỗ em cơ mà... Ha ha ha~" Nguyệt chống cằm cười cười nói nói, làm cho Vũ Trường Phong không tránh khỏi một đợt lạnh buốt cả sống lưng.
Bà chằn này đã theo dõi hắn sao?
Nàng ta ấy à... Mỗi lần cười lên kiểu này đều không có chuyện gì tốt... Tám đến chín phần là đang nổi giận rồi đi...
"À thì... Anh thực sự không phù hợp..."
Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ móc ra con PS5 vừa mới tậu về mấy ngày trước để lên trên bàn, chẳng biết là nàng đang muốn làm gì với nó nữa... Nhưng từ biểu cảm "tươi cười rạng rỡ" của nàng, Vũ Trường Phong lập tức phát giác ra có chuyện chẳng lành sắp sửa diễn ra.
"Nữ hiệp tha mạng! Nó không có lỗi!"
Bang~
Trong tay con Fire Axe trứ danh, Nguyệt chỉ cần một bổ duy nhất liền đã tiễn bé PS5 đáng thương về cõi cực lạc. Tiếng vỡ tan của nó đi kèm theo tiếng khóc trong lòng Vũ Trường Phong, khiến hắn ta đứng thất thần ra đó, vừa giận vừa sợ Nguyệt.
Cô nàng này tuyệt đối không nhờn được... Hắn hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.
"Nếu anh còn không nghiêm túc dạy học ấy nha... Nạn nhân sắp tới sẽ không phải là PS5 hay thứ gì đó khác đâu nhé~"
Đến đây, giọng điệu của Nguyệt bất chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ nhu mỳ dễ nghe lệch tone thành lãnh đạm tàn khốc: "ANH ĐÃ NGHE RÕ CHƯA?!"
Vũ Trường Phong thoăn thoắt quỳ xuống cúi dập đầu, miệng lưỡi đều bị doạ cho phát run lẩy bẩy: "Tuân lệnh nữ hiệp... À không đúng! Là tuân theo ý nguyện của người thưa nữ hoàng bệ hạ!"
Nguyệt bước tới, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Vũ Trường Phong: "Như thế có phải ngoan hơn không? Người ta thực sự rất yêu thích dáng vẻ nhu thuận vâng lời của anh đấy"
Dưới gối nam nhân có ngàn vàng... Thế nhưng vì tính mạng, Vũ Trường Phong thực không thể không quỳ. Thậm chí là ngay lúc này, hắn còn chẳng có đủ dũng khí để ngóc đầu dậy nhìn đối phương, đơn giản chỉ vì hắn sợ con Fire Axe vừa mới "tắm máu" trong tay Nguyệt.
Hắn có thể thờ ơ bất cần, nhưng mạng thì chỉ có một mà thôi! Ngoài kia vẫn còn rất nhiều game đang chờ hắn đến trải nghiệm, hắn không thể chết lúc này được!