Dưới bầu trời xanh, một thiếu nữ tóc đen đang đứng giữa sân mà luyện kiếm. Với thanh kiếm dài màu đỏ thẫm trong tay, nàng nhẹ nhàng vung lấy từng nhát, từng bước từng bước một uyển chuyển tựa như một vũ công đang nhảy múa.
Ánh mắt lẫm nhiên, tóc dài bay động. Từng giọt mồ hôi nhiệt huyết theo chân tóc nàng nhẹ bay lên rồi lại rơi xuống, tựa như những hạt sương nhỏ tinh khiết đang cố gắng đón lấy ánh ban mai.
Vốn dĩ điệu múa của nàng vô cùng mượt mà và thanh thoát, nhưng rồi mọi chuyển động của nàng dần trở nên chậm lại, như phân tâm, lại như mất tập trung. Cuối cùng, nàng mạnh mẽ vung một kiếm chém về phía bầu trời, như thể đang chém đi những nỗi muộn phiền trong lòng mình...
Dù thế, muộn phiền của cô nàng đâu chỉ có hai ba nhát kiếm này?
"Mình đang bị sao thế này?"
Thiếu nữ tự hỏi rồi vô thức ngước nhìn lên bầu trời, nơi một đám mây vô tư nào đó đã bị cô nàng cắt làm nhiều mảnh. Nàng khẽ vén mái tóc lên, một tay đặt lên ngực trái như cố đè nén trái tim đang loạn nhịp, cảm giác bùi ngùi thật lâu không thôi.
...
...
Lúc này, Trần Hoài Nam vẫn đang ngẩn người trước chiếc vali tiền mà Himiko đã mang về tối hôm qua.
Với một số tiền lớn mang lai lịch bất minh như thế này, lại thêm thân phận không đủ sức nặng, cậu không nghĩ là mình nên đem nó đi gửi ngân hàng đâu... Mà để mãi trong nhà thì cũng không ổn lắm. Tiền nhiều quá sẽ khiến cho cậu tha hoá, dẫn đến dần mất khả năng quản lí chi tiêu!
"Áp lực vỡi... Chắc mình nên nói với thầy không tiếp tục gửi thêm tiền cho Lily nữa. Bấy nhiêu đây đã quá đủ cho đến lúc mình và Himiko ra trường rồi. Đến lúc đó, mình sẽ dư sức nuôi em ấy khôn lớn"
Đang ngồi trước TV xem phim, Lily như nghe lọt câu ấy liền lên tiếng phản bác: "Em đã gần nghìn tuổi rồi đó, như thế vẫn là chưa đủ khôn lớn sao anh?"
"Ý anh là tuổi tâm lí! Tâm lí cơ!"
"Vậy hả? Em lại nghĩ là anh không nên bảo bọc em một cách thái quá như thế nữa... Anh nên nhớ là chỉ cần em đăng thêm một video lên, cả núi tiền sẽ ngay lập tức chảy thẳng vào túi anh đó" Lily cười nói.
Đúng thế, Trần Hoài Nam nghĩ mình nên chấp nhận một sự thật đau đớn rằng khả năng tài chính của mình là kém cỏi nhất trong cái nhà này.
Himiko chỉ cần ra ngoài chém vài người là mang về cả một vali tiền, còn Lily thì chỉ cần lên mạng hát vài câu là lại thêm cả núi tiền chảy về túi... Chỉ có cậu, một nhân viên part-time quèn với tiền lương ít ỏi thì làm gì có tiếng nói trong cái nhà này?
Cậu dần nhận ra mình sớm muộn gì cũng trở thành osin cho hai người đó mất thôi... Mặc dù chuyện đó đã thật sự diễn ra từ cách đây khá lâu rồi.
Chậc, ngẫm lại đều thấy đau tới óc.
Lily cười cười mà nhìn Trần Hoài Nam, cứ như thể em ấy đang nhìn thấu hết mọi tâm tư trong lòng cậu ta vậy. Thật chậm rãi và dịu dàng, cô bé tiến tới mở rộng vòng tay ra ôm cậu ta vào lòng: "Hông sao hết, anh hông cần phải cảm thấy mặc cảm làm gì. Sau những gì anh đã làm cho em, số tiền đó thật chẳng đáng là gì đâu ạ"
Trong vòng tay ấm áp của Lily, cậu có thể cảm nhận được nhịp đập đến từ trái tim của cô gái nhỏ... Đồng thời, cậu cũng cảm nhận được một nguồn sức sống nào đó đang dần trỗi dậy bên trong cô bé, chậm rãi giúp cô bé thoát khỏi khái niệm "loli".
"Nếu như ngực của em lớn thêm một chút thì câu vừa rồi đã tăng thêm vài phần thuyết phục rồi... Đằng này, chúng chẳng qua chỉ là những búp non mới nhú mà thôi. Chỉ bấy nhiêu đó thì chưa đủ để an ủi được anh đâu" Trần Hoài Nam cười ha ha.
Lily phồng má, đôi tay ôm lấy Trần Hoài Nam càng lúc càng chặt: "Em vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn mà! Chúng vẫn còn lớn lên nữa đó, anh cứ đợi đấy cho em!"
"Đau đau đau! Anh sắp bị bức tường của em dập nát rồi! Mau buông anh ra!"
"Tường cái đầu anh đó!"
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng thì Trần Hoài Nam cũng thành công trốn thoát khỏi bức tường. Cậu không hiểu Lily đào đâu ra cái thứ lực khí kinh khủng đó... Quả nhiên, em ấy vẫn còn rất nhiều bí ẩn mà cậu không thể khám phá hết được.
Chỉ là...
Bộ dạng giận dỗi phồng má của em ấy trông dễ thương quá.
"Anh là đồ đần, uổng công em tốt bụng đến an ủi anh... Anh vậy là lại chê em nhỏ" Lily lẩm bẩm giống như đang thề thốt gì đó: "Đợi đấy mà xem, khi nào em lớn lên em sẽ cho anh nếm mùi"
"Anh đang có hơi quan ngại về hai chữ "nếm mùi" của em đó"
Đúng lúc này thì Himiko trở vào nhà sau một buổi luyện kiếm vất vả. Để ý thấy Lily đang giận dỗi lườm nguýt Trần Hoài Nam, cô ấy liền lên tiếng hỏi: "Trong thời gian luyện kiếm ngoài kia, tôi đã vô tình bỏ lỡ chuyện gì rồi hả?"
Trần Hoài Nam giữ im lặng: "..."
Cậu mà nói ra mọi chuyện thì kiểu gì cũng bị Himiko gõ u đầu cho coi!
Lily chạy đến ôm lấy Himiko, biểu cảm trông như rưng rưng nói ra: "Anh ấy hồi nãy quá đáng với em lắm chị. Đợi vô phòng tắm em sẽ từ từ kể cho chị nghe. Trông thì quân tử thế thôi chứ anh ấy biến thái lắm"
"Vậy hả?" Himiko cũng lườm nguýt Trần Hoài Nam với vẻ mặt khinh thường: "Thế hoá ra cậu cũng như bao thằng con trai khác ngoài kia nhỉ? Thật đáng thất vọng"
"..."
Xong, lần này thì dù là sông nào cũng không rửa hết tội cho cậu được rồi.
Chỉ một lần vạ miệng thôi mà mang danh thiên cổ, các cụ ngày xưa nói cấm có sai!
...
...
Chiều hôm đó, tại nhà Vũ Trường Phong.
Vì ngay ngày mai hắn đã phải lên trường họp lớp buổi cuối cùng trong năm nên hắn phải cẩn thận sắp xếp lại những công việc mình cần làm sắp tới. Mặc dù đa phần trong số chúng đều đã được hoàn thành, thế nhưng riêng vấn đề nên tặng quà gì để giữ lời hứa thì hắn lại không nghĩ ra.
"Thằng Nam thì chắc là dễ thoả mãn rồi. Cơ mà chỉ riêng con bé đó... Mình nên tặng cái gì cho con bé đó bây giờ?" Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Đẹp thì đủ đẹp rồi, mạnh cũng đủ mạnh rồi, chả lẽ mình lại vác tiền đi tặng nó sao? Nghe thật không hay chút nào cả... Giờ phải tặng nó cái gì cho đủ tính thiết thực nhỉ?"
"Cái gì cũng được ngoại trừ trang sức hay thứ gì đó tương tự"
Dù đang bận trong bếp, Cô Na vẫn luôn để ý đến nỗi phiền não của Vũ Trường Phong. Vốn dĩ cô ấy không có ý định xen vào làm gì tuy nhiên khi nghe đến Hoa Tử Ngọc, cô ấy đã lập tức lên tiếng: "Trang sức gì đó chỉ nên tặng đi tặng lại ở mấy cặp đôi yêu nhau mà thôi... Cho nên, em không cho phép anh tặng con bé thứ đó"
"Cứng nhắc quá đấy. Em vậy mà lại đi ghen tuông với học sinh của anh sao?"
"Con bé đó có ý đồ xấu với anh. Nó thậm chí còn chả thèm che giấu chuyện đó nữa. Chẳng lẽ anh không nhận ra luôn hả?"
Vũ Trường Phong hơi dừng lại, trên mặt có vẻ gì đó trông giống như đang thất kinh: "Vãi, thật á?"
Cô Na: "..."
Bây giờ nghĩ lại, việc cô ấy cua được thằng cha đần độn này chả khác gì kì tích nhỉ? Cơ mà chính cái vẻ đần độn của hắn ta lại làm cho cô ấy cảm thấy yên tâm đi phần nào!
Muốn cua được hắn hả? Phải kiên nhẫn và nghị lực lắm đó nha!
"Ôi trời, ai bảo mình đẹp trai quá làm gì" Vũ Trường Phong lại thở dài với vẻ mặt trông cực kì dễ ghét: "Hay là mình tự tạc tượng mình đem tặng cho con bé nhỉ? Chắc hẳn là nó sẽ thích lắm"
"Có trời mới biết con bé đó sẽ làm gì với cái tượng của anh"
Vũ Trường Phong: "..."
Sao em hiểu rõ thế, vợ của anh?
Bộ trong quá khứ em đã từng làm điều gì đó tương tự rồi hả?
Nghĩ tới đây, Vũ Trường Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ai khác thì không chắc, nhưng nếu là vợ hắn thì nhiều khả năng chuyện đó hoàn toàn là sự thật!
"Khụ khụ"
Vũ Trường Phong ho khan như thể đang cố xua tan đi bầu không khí lúng túng xung quanh mình. Rồi đột nhiên, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong túi quần kịp thời cứu hắn ta thoát khỏi cái nhìn sắc lẻm của bà vợ độc đoán.
"Nam hả, gọi thầy có chuyện gì không?"
Ở đầu dây bên kia, thanh âm của Trần Hoài Nam truyền đến mang theo một chút vẻ lo lắng: "Thầy, dạo này ở với em nhiều qua đâm ra Lily bắt đầu có khuynh hướng phụ thuộc quá nhiều vào em rồi... Em cảm thấy cứ mãi như thế này thì không ổn, cho nên em định..."
"Đưa con bé ấy đến trường?" Vũ Trường Phong tiếp lời: "Đây không phải một ý kiến tồi, nhưng đồng thời cũng chả phải một ý kiến hay. Con bé chỉ mới chập chững làm quen với thế giới này mà thôi, đột nhiên ném nó vào môi trường mới như vậy kiểu gì nó cũng shock văn hoá cho xem"
"À, riêng chuyện đó thì thầy hãy yên tâm. Khả năng thích nghi của em ấy mạnh khủng khiếp thầy ạ. Bây giờ con bé thậm chí còn có thể livestream tập tành làm người nổi tiếng ấy chứ... Cơ mà em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu"
Nói đến đây, Trần Hoài Nam cười ha ha bằng tông giọng cực kì tự hào, giống như một thằng anh trai đang khoe khoang đứa em gái tài giỏi của mình: "Mấy ngày nay em đã quan sát kĩ lắm rồi. Tính hiếu kỳ của Lily thật sự rất lớn, nó chính là một nguồn động lực khổng lồ để em ấy học tập mọi thứ với tốc độ nhanh chóng mặt. Vì thế, em nghĩ mình nên hạn chế bớt thời gian ở nhà của em ấy, để em ấy có cơ hội nhìn ngắm thế giới này một cách trọn vẹn nhất... Đó chính là chiến lược của em"
"..."
Trầm mặc một lúc, Vũ Trường Phong cuối cùng cũng không nhịn được mà buông lời thán phục: "Em thật sự giỏi trong mấy chuyện này đấy, Nam ạ. Để cảm ơn cho sự tận tâm của em, có lẽ món quà đó phải được thay đổi một chút rồi"
"Thật ra chẳng cần đến quà cáp gì, em cũng sẽ làm vậy thôi thưa thầy. Lily quá đáng yêu để em có thể chăm sóc em ấy một cách sơ sài... Nói thẳng ra, ngay từ ngày đầu tiên em ấy đặt chân vào cuộc đời em, em liền đã xem em ấy như một thiên thần cứu rỗi cả cuộc đời mình rồi..."
"Thiên thần sao...? Có vẻ như em đã tận mắt chứng kiến khá nhiều thứ nhỉ?" Vũ Trường Phong cười nhạt: "Thôi được rồi, ngày mai em cứ đưa con bé đến trường đi. Còn về vấn đề hồ sơ hay giấy tờ tùy thân, thầy sẽ giải quyết hết cho em"
"Giấy tờ tùy thân? Thầy không nói em cũng quên mất... Cái này thật sự quan trọng với em ấy"
"Ờ, nhưng chuyện này tôi vẫn có thể tự giải quyết được, không cần em phải nhọc lòng đâu. Cứ giữ nguyên phong độ như thế là được, còn những chuyện lặt vặt kiểu đó thì cứ yên tâm giao cho tôi"
"Rõ ạ, cảm ơn thầy nhiều"
"..."
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Cô Na cũng từ trong bếp quay trở ra với khuôn mặt đầy ý cười: "Thằng bé có chút bóng dáng của anh năm xưa đấy"
"Anh năm xưa cũng thế à?"
"Anh không nhớ sao? Đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ như in những ngày tuyệt vời năm đó... Từ sau cái ngày được anh cứu khỏi bàn tay của nhân loại"
Cô Na nhẹ nhàng cười lấy, trông như đang hoài niệm chuyện cũ: "Anh có thể không nhớ gì, nhưng em thì sẽ chẳng thể nào quên được. Cái ngày mà em gặp được anh chính là cái ngày mà vận mệnh của em bắt đầu rẽ hướng, cũng đồng thời là cái ngày em phải lòng anh mà~"
Vũ Trường Phong cười nhạt, tỏ ra khá là thờ ơ với lời bộc bạch của Na La. Tuy nhiên, với thân phận là một người vợ đã sánh đôi cùng hắn ta bấy lâu, Na La biết rõ hắn ta chỉ đang cố che giấu đi sự xấu hổ lẫn ngượng ngùng của mình mà thôi.
Chỉ riêng điểm này... Hắn ta sẽ chẳng thể nào lừa được cô ấy.