"Kan, ý của cậu là gì?"
Đọc xong đoạn ghi chú của Kan, cậu thanh niên đang càng lúc càng trở nên mông lung. Không chỉ không thể hiểu được những gì em gái vừa nói mà ngay cả người đồng hành cùng cậu, cậu cũng chẳng thể hiểu được anh ta đang có ý gì.
"Cậu quá đơn thuần, đồng đội"
Lần này, Kan đã chính thức phá vỡ bức tường thứ tư, trực tiếp nói chuyện với cậu thanh niên như một bản thể khác của cậu, một bản thể khác còn trí tuệ hơn cả chính bản thân cậu: [Cậu luôn tỏ ra đau khổ trước mọi nghịch cảnh, nhưng thực tế thì cậu chẳng hề để tâm tới những gì em gái đã nghĩ về cậu. Chính cái cách nỗ lực đến điên rồ của cậu đã vô tình làm cho em gái cậu tổn thương vô số lần... Ý tôi là, cậu chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em gái cậu mỗi khi cậu quyết định làm bất kì chuyện gì]
[Cậu nên biết rằng cô ấy không chỉ là người đã tạo ra tôi, mà đồng thời cô ấy còn là em gái của cậu. Tất cả những nỗi khổ mà cậu đã chịu đựng, cô ấy cũng đã phải hứng chịu những điều tương tự... Nhưng cậu thì sao chứ? Cậu luôn tỏ ra mọi lỗi lầm trên đời này đều thuộc về cậu, và mọi đau khổ trong đó cũng phải để một mình cậu gánh chịu. Thử hỏi một người yêu thương anh trai như cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi anh trai mình trở thành một kẻ thảm hại như vậy?]
[Thú thật, tôi không ưa cậu chút nào cả, đồng đội. Cậu quá yếu đuối để làm một chỗ dựa cho cô ấy. Cá nhân tôi cảm thấy cái tư tưởng quy mọi trách nhiệm về phía mình như vậy thật là biến thái]
Cậu thanh niên cắn chặt răng, tựa như đã được người đang đứng phía bên kia màn hình cảnh tỉnh.
Đúng vậy, cậu luôn làm mọi thứ mà chẳng hề để tâm em gái cậu sẽ nghĩ gì. Cậu cứ đinh ninh cho rằng toàn bộ những gì cậu đã làm là vì muốn tốt cho em ấy, mặc cho em ấy có thực sự muốn vậy hay không.
Cậu nên tôn trọng ý kiến của em gái hơn nhỉ?
[Kể cả vậy, cô ấy vẫn yêu cậu]
[Đến tận thời khắc cuối cùng, tận khi ban cho tôi linh hồn này, cô ấy vẫn thú nhận rằng mình yêu anh trai hơn bất kì thứ gì... Rằng lẽ ra cô ấy nên nói ra những gì mình mong muốn... Rằng cô ấy muốn được ở bên cậu nhiều hơn...]
[Nhưng cô ấy biết, nếu không tạo ra tôi thì ngay sau khi cô ấy chết đi, cậu sẽ chẳng thể nào tự mình vực dậy được nữa. Sứ mệnh của tôi chính là truyền đạt những gì cô ấy muốn nói cho cậu... Và đến giờ thì nó đã hoàn thành được một nửa rồi]
[Cậu có thể lựa chọn chơi tiếp hoặc dừng chân tại đây. Đó là những gì cô ấy đã nói khi sáng tạo đến đoạn này. Mọi diễn biến tiếp theo đều phụ thuộc vào cậu]
Nói đến đây, ô thoại của Kan đã biến mất. Và đồng thời, cậu ta cũng bỗng nhiên lăn đùng ra chết mà chẳng cần lí do, trong khi cậu thanh niên từ đầu tới cuối vẫn đang lặng thinh trước màn hình máy tính.
Và rồi... Cậu đã bất giác rơi lệ.
Cậu nhớ rõ cái ngày em gái cậu đổ bệnh, cậu đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi hòng tìm cách chữa bệnh cho em ấy. Thậm chí cho đến tận khi em gái sắp sửa giã biệt cõi đời, thời gian của cậu ở nhà vẫn luôn là không quá năm tiếng một ngày!
Hẳn là điều đó đã làm cho em gái cậu vừa thấy cảm động lại vừa thấy tự trách... Cũng như là cô độc.
Lẽ ra cậu nên để tâm đến cảm nhận của em gái nhiều hơn mới phải... Thế nhưng đến tận bây giờ mới chịu nhận ra thì đã quá muộn rồi.
"Kan, cậu rốt cục có phải chỉ là một đoạn chương trình do em tôi tạo ra hay là một thứ gì đó khác vậy..."
Cái cách Kan hành xử rất không giống một nhân vật trong game. Cậu ta có thể biểu cảm, có thể nói chuyện, thậm chí còn thường xuyên châm biếm đồng đội một cách vô cùng thâm độc... Đó tuyệt đối không thể nào là trùng hợp được.
Một là em gái cậu có khả năng đoán trước được tương lai, sau đó lập trình cho cậu ta một đoạn chương trình chuẩn xác đến từng mili giây như thế này. Còn không thì... Cậu thực sự không dám nghĩ tới giả thuyết đáng sợ đó.
"Có lẽ mình nên nghỉ ngơi một chút... Mặc dù vẫn còn khá sớm nhưng mình nghĩ mình cần phải tự giác ngộ một vài điều mới được..."
...
...
Thật kì lạ là ngay cả khi trong đầu ngập tràn những suy nghĩ miên man, cậu vẫn có thể thiếp đi từ lúc nào mà bản thân không hề hay biết. Do đã ở quá lâu trong phòng tối nên hiện giờ cậu gần như đã hoàn toàn mất đi khái niệm ngày và đêm, đồng nghĩa với việc đồng hồ sinh học của cậu đã không thể hoạt động như người bình thường được nữa...
Nói đơn giản là muốn ngủ lúc nào thì ngủ.
Mà... Thông qua trận suy nghĩ vừa nãy, cậu đã nghĩ thông được một vài chuyện quan trọng rồi.
Có vẻ như Kan đã nói đúng. Cậu rất sợ sự mất mát, và cậu cũng quá yếu đuối để có thể làm một chỗ dựa cho em gái cậu. Điều đó là không thể nào chối cãi được.
Ngay từ đầu, cậu đã sớm biết rõ rằng em gái cậu đã mắc phải một căn bệnh không thể nào cứu chữa. Ấy thế mà vì sợ mất em, cậu đã cắm đầu vào làm những chuyện vô nghĩa một cách tuyệt vọng... Bây giờ nghĩ lại, cậu công nhận rằng mình lúc đó thực sự là ngu hết phần thiên hạ.
Nếu cậu mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn... Có lẽ em gái cậu đã không phải ra đi trong tiếc nuối rồi nhỉ?
Thở dài, cậu thanh niên tiếp tục ngồi vào bàn máy tính. Ban đầu cậu tưởng rằng mình sẽ không có đủ dũng khí để đối mặt với Kan - Kẻ đang theo dõi cậu... Nhưng thật bất ngờ là cậu đã làm được điều đó.
Như nhận ra đồng đội của mình đã trưởng thành thêm một chút, khoé miệng của Kan liền khẽ nâng lên, có vẻ như đang cười... Mà lại là cười khinh mới thấy ghét chứ!
Mặc dù có hơi bực mình một chút nhưng cậu thanh niên vẫn bấm bụng cho qua, không thèm so đo với Kan nữa.
"Quái vật sao, nghĩa là cái bó vải kia có chỗ hữu ích... Đồng nghĩa với việc thu thập nó là điều ta bắt buộc phải làm" Cậu thanh niên cố nhớ lại các đoạn savepoint rồi đen mặt lại: "Không ổn rồi, hình như savepoint cuối cùng mà mình kích hoạt nằm cách đây khá xa thì phải"
Mà phía trước thì lại bị quái vật chặn đường...
"..."
"A... Tiếp tới chắc là sẽ thống khổ lắm đây. Mình phải chuẩn bị sẵn một cốc nước giải nhiệt mới được"
Kết quả là mất khoảng ba tiếng đồng hồ trầy trật vất vả với hơn ba trăm cái án tử, rốt cục thì cậu thanh niên cũng lấy được bó vải nằm ngay tại nơi đắc địa.
Bó vải đó chính là một vật phẩm được gọi là "Đai võ sĩ". Và có vẻ như sau khi trang bị nó lên, nhân vật của cậu ngay tức khắc liền sẽ có được khả năng tấn công.
Sau khi trang bị thành công, nhân vật của cậu liền cười khẩy ném cho cậu một cái "like", thoạt trông giống như đang vừa tán thưởng vừa giễu cợt người đối diện vậy. Đừng nói là tên này không ưa cậu, chính bản thân cậu cũng không hề ưa tên này.
Niềm vui ngắn ngủi bị vẻ mặt khó ưa của đồng đội phá vỡ, cậu thanh niên giờ đã bắt đầu cảm thấy có chút kiệt sức. Nhìn lại số lần thất bại của mình đã vượt quá con số một nghìn, cậu hiện tại đang thực sự khâm phục lòng kiên trì của chính mình.
Đổi lại là trước kia, chắc chắn là cậu đã bỏ cuộc từ cách đây rất lâu rồi nhỉ?
Quay trở lại vị trí của con quái vật, cậu thanh niên vô cùng run rẩy nhấp chuột trái, bởi vì nó chính là nút kích hoạt đòn đánh sau khi trang bị "Đai võ sĩ". Gần như ngay lập tức, nhân vật của cậu tung cước, dễ dàng đá gãy cổ con quái vật cao lớn đã chặn đường cậu từ đầu đến giờ.
"Yes! Tuyệt vời! Cuối cùng cũng hạ được nó r-"
Lại một lần nữa, niềm vui ngắn ngủi của cậu đã bị giẫm nát không thương tiếc. Bởi vì không lâu sau khi con quái vật bị hạ gục thì thi thể của nó đã bất ngờ phát nổ, tạo ra một cơn mưa thịt vụn phủ đỏ cả vùng đất. Điểm đáng sợ ở đây là đống thịt vụn đó không phải thịt bình thường, mà chính là những khối thịt có sự sống và có khả năng chuyển động nhổn nhạo... Thậm chí là tấn công cậu.
Tạch~
Không dễ gì mới leo được đến đây, kết quả là chỉ trong một giây phút bất cẩn, cậu đã bị chúng bao vây rồi nhẫn tâm dìm chết mà không cách nào phản kháng, kể cả "Đai võ sĩ" cũng không thể nào cứu được cậu.
Cậu thanh niên: "..."
Cơ mà cũng may là cậu đã nhặt được một mảnh ghi chú của Kan từ trong xác con quái vật ở giây phút cuối cùng. Và cũng cùng lúc đó, mục Memento đã mở ra.
[Sốc phản linh lực cấp tính. Đó là một căn bệnh hiếm gặp được biểu hiện ở việc cơ thể của bệnh nhân không thể tiếp nhận linh lực từ môi trường xung quanh, thậm chí còn sinh ra những phản ứng xấu, dẫn đến việc tế bào trong cơ thể không ngừng bị "nguồn sống" của chính mình hủy hoại. Điều này đồng nghĩa với việc người mắc phải căn bệnh này đã cầm chắc cái chết, và gần như không thể được chữa trị dưới bất kì hình thức nào]
[Ngay từ cái thời khắc đọc được bệnh án, em liền đã biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa rồi. Sẽ sớm thôi em sẽ đi theo bước chân của cha mẹ, bỏ lại anh một mình giữa cõi trần thế này]
[Không ngoài dự đoán, anh đã không thể chấp nhận được sự thật, điên cuồng tìm cách chữa bệnh cho em. Vì lẽ đó mà anh luôn luôn vắng nhà, chẳng mấy khi ở bên cạnh bầu bạn với em cả. Có những ngày em cảm thấy bản thân mình như đang bị nhiệt hoả nướng chín, nhưng cuối cùng chỉ có thể cắn răng hứng chịu...]
[Anh biết không? Có nhiều lúc em cũng giận anh lắm. Tuy nhiên khi nghĩ đến việc anh làm vậy là vì em, thế là không hiểu tại sao lửa giận trong lòng em liền biến mất! Mặc dù bệnh tật có khiến cho em đau đớn thống khổ thật đó, nhưng chỉ cần anh vẫn hết lòng vì em, em vẫn sẽ còn động lực để tiếp tục chiến đấu với nó]
[Trước thời khắc cuối cùng của cuộc đời, con người ta thường sẽ bất chợt trở nên minh mẫn, thông tuệ hơn rất nhiều. Em cũng giống như vậy. Em đã nhìn thấy được rất nhiều thứ trong tương lai, thế nên tựa game này mới có thể tồn tại]
[Anh hai, anh biết gia tộc chúng ta vốn là một gia tộc Âm Dương Sư mà phải không? Em đã lén lút tìm hiểu rất nhiều về loại pháp thuật này trong lúc anh đi vắng. Và nó chính là cầu nối cho sự tồn tại của Kan, một nhân vật có linh hồn được lấy nguyên mẫu từ chính bản thân anh]
[Mà... Em không thể không thừa nhận rằng một phần nguyên nhân khiến em tạo ra Kan cùng chính tựa game này là để chọc tức anh... He he]
[Cơ mà đừng đối xử tệ bạc với cậu ta nhé. Bởi vì cậu ta chính là bản thân anh trong trí tưởng tượng đầy thiên vị của một đứa em gái brocon như em đó~]
Quả nhiên, em gái đáng yêu của cậu vẫn vậy. Cho đến tận lúc chết em vẫn còn nói đùa cho được... Có lẽ em ấy thực sự không muốn cậu buồn khi đọc đến những dòng này nhỉ?
Và một phần nguyên nhân của thứ độ khó lố bịch này chính là muốn cậu tức giận... Hay nói đúng hơn là muốn cậu lấy lại cảm xúc sau chuỗi ngày sống như đã chết.
Em ấy đúng là một thiên sứ.
Một thiên sứ vừa lạc quan lại vừa tài giỏi... Cũng là một đứa em gái luôn khiến cậu cảm thấy vô cùng tự hào kể cả khi em ấy đã không còn bên cậu nữa.
Lúc này, một dòng tâm sự khác của em gái cậu lại hiện lên, làm cho hai hàng lệ của cậu không khỏi chững lại. Đó là một tấm ảnh khi hai anh em cậu đi chơi công viên, và nụ cười thánh thiện của em ấy khi đó đã thực sự chữa trị tâm hồn của cậu.
[Em có thể tài giỏi, nhưng em cảm thấy anh còn tài giỏi hơn cả em đấy, anh hai. Kỳ thực, em từ lâu đã biết rằng anh đã luôn cố gắng trở thành một người đàn ông hoàn hảo để khiến em có thể tự hào và dựa dẫm]
[Từ nhỏ cho đến khi hiểu chuyện, chính mắt em đã chứng kiến tất cả. Từ cái cách anh chăm chỉ học hành trên trường đến học tập thông thạo mọi vấn đề có thể xảy ra trong cuộc sống... Tất cả mọi thứ anh làm, anh học đều chỉ vì muốn bảo vệ em]
[Kết quả là từ lúc nào, em đã không thể xem anh như một người anh trai đơn thuần được nữa. Trong trái tim em từ thời điểm nào đó đã tồn tại một thứ tình cảm khác, một thứ tình cảm bị cấm kỵ]
"Hả?"
Đọc đến dòng này, cậu thanh niên đã không nhịn được chết lặng.
[Chỉ có mỗi anh ngu ngốc đến mức không hề nhận ra mà thôi, trong khi cha mẹ đã nhận ra từ rất rất lâu rồi. Em đã bị họ âm thầm giáo huấn cho một trận nên thân... Nhưng sự thật là em vẫn không thể buông bỏ, chỉ có thể giấu kín mọi thứ trong tim cho đến khi chết đi...]
[Còn về việc em đã xem anh như vậy từ lúc nào ấy à... Kể ra thì chính bản thân em cũng không biết rõ ràng nữa. Có lẽ là từ cái ngày em bị bọn bắt cóc tống tiền bắt đi]
[Như một cô gái mới lớn bình thường, em đã sợ hãi, đã bật khóc... Và thậm chí cũng đã tuyệt vọng đến mức muốn tự sát để giải thoát cho chính mình. Thế nhưng bằng một phép màu thần kì nào đó, anh đã tìm thấy được em. Và cũng vào cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh trong mắt em tồn tại như một vị anh hùng vậy... Anh có biết hay không?]
[Em, tuy là một thiên tài nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường, chỉ là một thiếu nữ đang tuổi lớn lên với tràn đầy ao ước về một tương lai tươi sáng... Và khi bản thân được cứu khỏi hố sâu tuyệt vọng một cách thần kì như vậy, cho dù là em gái thì em cũng sẽ rung động. Nghe thật kỳ lạ phải không?]
[Em biết rõ là em không nên như thế]
[Em đã có thể bóp chết thứ cảm xúc đó trước khi nó kịp lớn lên rồi... Thế nhưng khi nhìn thấy anh vì bảo vệ em mà bị bọn chúng đánh đập thê thảm đến mức phải nằm liệt giường tận nửa năm... Em như đã không thể kìm chế nó được nữa. Em đã bất lực trước nó rồi, anh trai ạ]
"Đây là lí do em ước rằng anh không phải anh trai của em sao?" Cậu thanh niên vô thức nở một nụ cười khổ sở.
Cậu đã hiểu được rồi... Và cậu cũng ước là mình không hiểu.
Biết được cô em gái thiên sứ kia bấy lâu nay vẫn luôn dành cho mình một thứ tình cảm cấm kỵ... Nói thật thì cậu cũng đã thấy vui. Nhưng ngay sau vui, cậu lại bị nỗi sợ hãi khoả lấp, đến mức gần như không dám chạm vào con chuột được nữa.
Cậu dần nhận ra khi mang trong mình tình yêu ấy, em gái cậu đã phải hứng chịu thêm bao nhiêu nỗi đau khi không có cậu ở bên cạnh trước những giây phút cuối đời?
Cậu vốn đã sợ hãi khi nghĩ về chuyện đó... Và giờ thì cậu lại càng sợ hãi hơn thế nữa. Có lẽ nỗi đau đó lớn hơn gấp đôi, thậm chí là gấp nhiều lần những gì cậu đã nghĩ.
[Anh hai, cuộc hành trình của anh cùng Kan đã hết rồi. Con boss đó thật ra chính là hiện thân cho nỗi đau của em. Có nghĩa là ngay khi anh cùng Kan đánh bại được nó, em đã không còn thấy đau nữa]
[Anh hai, đừng khóc nữa... Và hãy tận hưởng giai điệu cuối cùng của người em gái ích kỷ này nhé]
Đến đây, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên làm cậu thanh niên chợt tỉnh lại. Cậu đã quá quen với tiếng đàn này, giai điệu này... Bởi vì cậu đã nghe nó vô số lần trước kia rồi.
Giai điệu của chỉ riêng em gái cậu.
[Chỉ là một bản cover mà thôi... Nhưng em mong là anh sẽ thích]
Cover ư?
Một bản cover tràn đầy giai điệu của chính em ư?
"..."
"Can't you believe that you light up my way"
"No matter how that ease my path"
"I'll never lose my faith"
"See my fly"
"I'm proud to fly up high"
"Show you the best of mine"
"Till the end of the time"
"Believe me I can fly"
"I'm singing in the sky"
"Show you the best of mine"
"The heaven in the sky"
"..."
"Nothing can stop me... Spread my wings"
"So wide..."
...
...
Ngày hôm sau.
"Vậy bây giờ thầy bắt đầu điểm danh nhé"
Đứng trước gần như toàn bộ học sinh của lớp cá biệt, Vũ Trường Phong chậm rãi đọc tên từng người: "Kurogane Himiko"
"Có"
"Edgar J. Anderson"
"Có"
"Lục"
"Có"
"Trần Hoài Nam"
"Có"
"Dạ Trầm Uyên"
"Có"
"Limia van Altozka"
"Có"
"Lưu Huyên"
"Là Lưu Hiên ạ!"
"Tôi đếch quan tâm. Hoa Tử Ngọc"
"Có~"
Điểm danh đến đây, Vũ Trường Phong khẽ gật đầu với vẻ mặt hài lòng: "Xem ra đều đã đến đủ mặt, các em đã không làm tôi thất vọng nhỉ? Có lẽ tôi nên cân nhắc cho các em một món quà nhỏ... Ha ha"
Ha ha?
Thưa thầy, điệu cười quái gở này của thầy là có ý gì ạ?
Lúc này, Himiko giơ tay phát biểu với vẻ mặt nghi ngờ: "Ủa mới có tám người mà thầy, tính cả cái bạn đang tàng hình kia..."
"À, người thứ chín hả..."
Vũ Trường Phong còn chưa kịp nói dứt câu thì một bóng đen đã vụt qua dãy hành lang dài để đến trước cửa lớp, lộ diện là một cậu thanh niên anh tuấn với một bộ đồng phục khoác áo màu xanh lam đang thở hổn hển: "Shirogane Ikki có mặt!"