Chương 192
Tất cả mọi người toàn trường đều ngừng hô hấp.
Dáng người không dính bụi trần của Quân Tiêu Dao khiến mọi người đều kinh ngạc.
Sấm quan Thiên Đạo Lâu khó khăn đến mức nào.
Đừng nói là tu sĩ bình thường, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp cũng sẽ vô cùng chật vật, người bị thương thì chỗ nào cũng có.
Nhưng Quân Tiêu Dao thì sao?
Đừng nói là bị thương, trên bạch y còn không dính chút bụi bặm.
Điều này làm người ta sinh ra ảo giác, giống như Quân Tiêu Dao chỉ đi dạo một vòng rồi trở lại.
“Thần Tử Quân gia cảm thấy thế nào, không bị vết thương nào sao?”
“Không phải hắn vượt qua tầng năm mươi sao, theo lý thuyết phải là một trận khổ chiến mới đúng.”
Rất nhiều người không thể tưởng tượng.
Cơ Thanh Y nhìn bóng dáng bạch y tuyệt thế phía chân trời.
Lấy thân phận và địa vị của nàng mà cũng sinh ra một chút cảm giác tự thẹn không bằng.
Quân Tiêu Dao quá siêu nhiên, quá sâu không lường được, hơn nữa khí chất còn tiên hơn nàng.
“Chư vị đều nhìn ta như vậy làm gì?” Quân Tiêu Dao kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không cảm thấy mình sáng tạo kỳ tích gì.
Cũng chỉ vượt qua cái lâu thôi, đó tính là gì?
“Thần Tử Quân gia, ngươi thông qua tầng năm mươi, có nhìn thấy vị kia không?” Giọng nói của Đại trưởng lão mang theo một tia kích động.
Vị kia chính là cội nguồn của Thánh Linh Thư Viện bọn họ.
Quân Tiêu Dao gật gật đầu.
Trái tim Đại trưởng lão hung hăng run lên.
Toàn trường cũng vang lên tiếng hít mạnh hết đợt này đến đợt khác.
Bọn họ không ngờ Quân Tiêu Dao thật sự nhìn thấy Luân Hồi Thánh Linh trong truyền thuyết.
Đa số nữ tử ở đây đều mắt lộ tia sáng kỳ dị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, giống như một đám sói cái nhìn chằm chằm dê con.
Mà đa số tu sĩ cũng lộ ra vẻ mặt sùng bái và kính ngưỡng xưa nay chưa từng có.
Cảm nhận được không khí cuồng nhiệt này, sắc mặt của đám thiên kiêu bọn Kim Dực Tiểu Bằng Vương đều rất khó xem.
Bọn họ không cam lòng, cũng không rõ sao Quân Tiêu Dao có thể bình yên vô sự thông qua tầng năm mươi?
Kim Dực Tiểu Bằng Vương thật sự không thể kiềm nén ghen ghét và không cam lòng trong thâm tâm, gã nhịn không được mà quát: “Quân Tiêu Dao, rốt cục ngươi dùng thủ đoạn đặc thù gì, mới xông qua được tầng năm mươi hả?”
Lời nói của Kim Dực Tiểu Bằng Vương khiến khắp nơi yên tĩnh lại.
Thật ra tất cả mọi người rất muốn biết tại sao Quân Tiêu Dao có thể thông qua khảo nghiệm tầng năm mươi.
“Bản Thần Tử muốn qua được thì qua thôi, cần gì giải thích với con gà da giòn hoàng kim như ngươi?”
Quân Tiêu Dao khinh thường, cũng lười giải thích cái gì.
Nhưng lời này khiến cả đám người ngạc nhiên, trợn tròn mắt.
Hắn gọi Kim Dực Tiểu Bằng Vương là con gà da giòn hoàng kim, quả thực là nhục nhã trắng trợn.
“Quân Tiêu Dao, ngươi!” Kim Dực Tiểu Bằng Vương tức giận đến ngũ tạng như đốt, đôi cánh sau lung chấn động kiếm vũ.
Gã thân là truyền nhân nhất mạch Kim Sí Đại Bằng của Già Lâu Thánh Sơn, đã bao giờ bị nhục nhã như vậy.
Mặc dù Quân Tiêu Dao vừa đánh vỡ kỷ lục của Thiên Đạo Lâu, thì tính sao?
Cũng không ai biết rốt cục Quân Tiêu Dao là dùng thực lực thông quan, hay là lấy thủ đoạn đặc thù nào đó để qua ải.
“Kẻ nào thấy bản Thần Tử chướng mắt đều cùng xông lên đi, bản Thần Tử không có nhiều thời gian giải quyết từng tên một.” Quân Tiêu Dao khoanh tay đứng sừng sững trên hư không.
Thực lực của hắn cao hơn trước kia một khoảng lớn, cũng cần vài người làm bao cát để kiểm tra đo lường một chút.
Nghe Quân Tiêu Dao nói như vậy, nhưng không có mấy ai dám nói Quân Tiêu Dao là khẩu xuất cuồng ngôn, dù sao Quân Tiêu Dao cũng mới đánh vỡ kỷ lục vạn cổ, hiện tại đang cực kỳ nổi bật.
Hơn nữa bọn họ cũng rất tò mò, rốt cục Quân Tiêu Dao có được cơ duyên gì ở tầng năm mươi, thực lực đã mạnh đến mức độ nào?
Kim Dực Tiểu Bằng Vương chiến ý sôi sục, kim quang trong mắt phụt ra, tính cách của gã vốn tranh cường háo thắng, tất nhiên không cam lòng thua kém ai.
“A di đà phật, Quân thí chủ, bần tăng nguyện so đấu một trận với ngươi.” Pháp Hải cũng nhịn không được, cũng muốn ra tay.
Nếu không hắn ta hoài nghi tâm cảnh của mình sẽ sinh ra vết rách.
Còn về Diệp Tinh Vân, sắc mặt của hắn ta liên tục biến ảo, cuối cùng vẫn không ra tay.
“Hiện tại không vội đối phó hắn, chờ ta đến hạ giới, tìm kiếm được bảo tàng của Vô Cực Tinh Cung, đến lúc đó tu vi tăng mạnh, một đường xưng vương, đánh bại Quân Tiêu Dao cũng không phải không có khả năng.” Diệp Tinh Vân thầm lẩm bẩm trong lòng.
Rõ ràng là sợ, ngặt nổi lại muốn tìm lý do và cái cớ để an ủi bản thân.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao đảo qua, đám người Âm Dương Thánh Tử, Hạ Lam căn bản không có cả dũng khí đối diện với hắn.
Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng lại trên người Cơ Thanh Y.
“Thần Nữ của Cơ gia, không muốn ra tay đánh một trận sao?”
Cơ Thanh Y hơi sửng sốt, không ngờ Quân Tiêu Dao lại nhắm câu chuyện về hướng nàng.
Nhưng sau đó nàng lại nhẹ nhàng nói: “Tiêu Dao đạo huynh nói đùa, Thanh Y cũng không có lòng tranh phong.”
Nhìn thấy đường đường là Thánh Nữ của Nhân Tiên Giáo mà cũng tránh né chiến đấu, rất nhiều tu sĩ đều lộ ra kinh sắc.
Quân Tiêu Dao đã dần lộ ra uy thế vô địch trong thế hệ trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực.
Quân Tiêu Dao lại âm thầm lắc đầu, bỏ lỡ một nữ nô... À không, là cơ hội luận bàn giao lưu.
“Vậy chỉ có hai ngươi, cùng lên đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Càn rỡ!”
Kim Dực Tiểu Bằng Vương thật sự nhịn không được, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, mười vạn tám ngàn kiếm vũ sau lưng gã cùng lao ra, hóa thành dòng lũ ngập trời!
Chúng như mười vạn tám ngàn phi kiếm kim sắc đánh bại cả trời cao, trảm nát khung trời!
Mỗi một kiếm vũ đều chấn động ra kiếm khí sắc nhọn, khiến người ta sợ hãi!
Mười vạn tám ngàn kiếm vũ đều xuất hiện, có thể tưởng tượng ra uy thế đó, nó khiến sắc mặt rất nhiều tu sĩ đều trắng bệch, run rẩy cả người.
Mà cùng lúc đó, Pháp Hải cũng ra tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!