Chương 373
Mà bây giờ, nhìn Khương Sở Hàm chuyện trò vui vẻ với Quân Tiêu Dao, gương mặt xinh đẹp ngại ngùng ửng đỏ.
Hoa Nguyên Tu luôn có một loại cảm giác như đầu mình bị cắm sừng vậy.
"Sở Hàm tỷ, mọi người trò chuyện xong chưa, hay là chúng ta đưa Tiêu Dao ca ca vào bên trong nghỉ ngơi trước đã."
Khương Lạc Ly tiến lên phía trước nói, cố ý kéo cánh tay Quân Tiêu Dao, giống như là đang tuyên thệ chủ quyền.
Lúc này Khương Sở Hàm mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt đỏ lên, có chút xấu hổ.
Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể làm như không thấy.
Dù sao thì mị lực bản thân quá lớn hắn cũng không có cách nào khác.
Sau đó, đám người Khương gia đưa Quân Tiêu Dao vào đại điện xa xỉ bên trong tộc địa.
"Tiêu Dao, con có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Khương Nhu dò hỏi.
"Đúng vậy, Tiêu Dao ca ca, huynh mau nghỉ ngơi một chút đi." Khương Lạc Ly nói.
"Không cần đâu, chúng ta mau đi thăm ông ngoại trước đã." Quân Tiêu Dao khoát tay áo.
Thái độ này, càng khiến mọi người ở Khương gia thêm cảm động.
Quân Tiêu Dao vẫn rất để tâm đến Khương gia bọn họ.
Vô tri vô giác, trong lúc vô hình Quân Tiêu Dao cũng chinh phục được đám người Khương gia.
Ở một nơi sâu thắm trong Khương gia, có một tòa cung điện tràn ngập khí tức cổ lão.
Bình thường nơi đây sẽ cấm người trong tộc đến gần.
Bởi vì nơi này, chính là nơi mà cường giả chí tôn Khương gia ngày thường điều tức nghỉ ngơi.
Ở bất kỳ một thế lực bất hủ nào thì vô thượng chí tôn, đều là trụ cột có địa vị siêu nhiên.
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao cùng mọi người đi tới bên ngoài đại điện dưới sự dẫn dắt của Khương Nhu và một vài tộc lão Khương gia,.
Một vị tộc lão tiến lên chắp tay nói: "Bẩm Thái Thượng trưởng lão, có người cầu kiến."
"Không phải là ta đã nói sẽ không gặp bất kỳ kẻ nào sao?"
Trong sâu cung điện, truyền đến một giọng nói già nua.
"Bẩm Thái Thượng trưởng lão, là tiểu thư Khương Nhu và Quân Tiêu Dao trở về."
"Cái gì?"
Một câu vừa thốt ra, cửa lớn cung điện thường ngày bị phong cấm lập tức mở ra.
"Vào đi!"
Tất cả mọi người đều tiến vào trong.
Quân Tiêu Dao cũng tiến vào.
Đưa mắt nhìn, cả tòa cung điện không phải là một tòa điện đường, mà là một thế giới nhỏ có cả càn khôn bên trong.
Sương mù mờ mịt, cỏ ngọc khắp nơi trên đất, các loại lão dược vạn năm sinh trưởng ở giữa vách núi.
Còn có linh thú nhảy nhót, tiên hạc giương cánh.
Trong thế giới nhỏ càn khôn này, có chín tòa Linh Sơn.
Mà giờ khắc này, trên bốn tòa Linh Sơn đều có người đang ngồi xếp bằng.
Có người phụ nữ trung niên khuôn mặt mỹ lệ, có người mặc toàn thân một màu đen, một người đàn ông trung niên răng vàng ăn mặc lôi thôi, còn có một ông lão hói đầu nữa.
Nhưng khí tức của bọn họ đều rất mạnh mẽ, phảng phất ẩn chứa thần uy khủng bố đủ để đánh sập chư thiên.
Không hề nghi ngờ, những người này đều là cường giả chí tôn!
Nhưng Quân Tiêu Dao lại chăm chú nhìn một ông lão lông mày trắng.
Ông lão mặc bộ quần áo đơn giản, râu tóc bạc trắng, lưng hơi còng, cả người lộ ra tuổi già sức yếu.
Trên người ông ấy tản mát ra khí tức mục nát, như là một khối gỗ mục sắp sửa thối rữa.
Nhưng dù vậy, khí tức của ông lão lại thâm thuý đến cực điểm, chỉ cần ông ấy hít thở một hơi thôi cũng khiến cho chư thiên run rẩy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ông lão lông mày trắng này chính là ông ngoại của Quân Tiêu Dao, phụ thân của Khương Nhu, Khương Đạo Hư!
"Tiêu Dao, là con sao..."
Khuôn mặt già nua của Khương Đạo Hư vốn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, vẻ mặt này đã bị phá vỡ trong nháy mắt.
Khó có thể tưởng tượng, một vị cường giả chí tôn, từng tự mãn như vậy mà giờ đây chiếc lưng còng lại khẽ run lên.
Quân Tiêu Dao thấy vậy liền cung kính chắp tay, cúi người chào thật sâu nói: "Tôn nhi Quân Tiêu Dao, bái kiến ông ngoại, hi vọng ông ngoại không trách tội vì bây giờ tôn nhi mới đến thăm người."
"Ha ha, Tiêu Dao, con đến là tốt rồi."
Khương Đạo Hư ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Quân Tiêu Dao.
Đôi mắt già nua của ông ta nhìn chằm chằm Quân Tiêu Dao trước, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng.
"Không hổ là tôn nhi của Khương Đạo Hư ta, kỳ tài xuất chúng, sau này nhất định sẽ đứng trên đỉnh Cửu Thiên Tiên vực quan sát vạn cổ chìm nổi!"
Lời nói của Khương Đạo Hư, khiến tất cả tộc lão và tộc nhân Khương gia đều hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ khó tả.
Trọng lượng của câu nói này quả thực quá nặng rồi.
Quan trọng nhất chính là, người nói ra lời này là một vị cường giả chí tôn!
Bình thường cường giả chí tôn sẽ không dễ dàng nói bừa, bởi vì rất có thể sẽ dẫn tới hậu quả lớn.
Nhưng hiện tại, Khương Đạo Hư lại nói như vậy mà không có chút kiêng kị.nào cả.
Quân Tiêu Dao cũng hiểu rõ, đoán chừng Khương Đạo Hư chỉ liếc mắt đã thấy ngay thần chi nguyên điểm trong cơ thể hắn.
Đây mới là nguyên nhân mà Khương Đạo Hư tán thưởng.
"Phụ thân..." Khương Nhu đứng bên cạnh nhìn thấy khương Đạo Hư, vành mắt hơi ửng đỏ.
Bởi vì Khương Đạo Hư, ngày càng già đi rồi.
Trước kia, Khương Đạo Hư vì Khương gia mà chinh phạt tứ phương, mắc phải nhiều căn bệnh.
Bây giờ cho dù có tu vi chí tôn, cũng khó có thể áp chế được.
Hiện tại càng không thể như trước nữa, nên chỉ có thể bế quan trong thể giới nhỏ càn khôn này.
"Ha ha, nha đầu con khóc cái gì, hôm nay Tiêu Dao tới, lão phu ta rất vui." Khương Đạo Hư cười sang sảng nói.
"Lão đại, phúc khí của huynh thật tốt, có một tôn nhi tốt như vậy."
Ba vị cường giả chí tôn còn lại đang ngồi xếp bằng trên Linh Sơn cũng mở miệng cười nói.
"Đúng rồi, Tiêu Dao, có một lễ vật vốn dĩ khi con tròn mười tuổi ta đã muốn trao cho con rồi, nhưng bây giờ giao cho con cũng không muộn."
Khương Đạo Hư bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ông ta lấy ra một tấm lệnh bài.
Trên lệnh bài khắc một chữ Khương.
"Đây là..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!