Nghe thấy Tiêu Phàm nói, đám người Ninh gia bỗng ngừng thân hình, kinh ngạc nhìn An Tầm, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
- Ngươi đánh rắm!
An Tầm giận tím mặt, kém chút không nhịn xuống xuất thủ, chỉ là một khi xuất thủ, há không phải ngồi vững việc này?
Quan Tiểu Thất nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn An Dược Hoàng. Sát tâm nổi lên bốn phía, nghĩ đến ánh mắt bất lực của Y Thiên Linh trước khi chết, Quan Tiểu Thất cũng cảm giác có ngàn vạn đao kiếm cắm ở trên người, lòng hắn đang rỉ máu.
- Huynh đệ của ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể giả? Đồ đệ ngươi gian sát nữ tử Y gia, ngươi càng là muốn giết chết đồ đệ Hỏa Hoàng, không phải là muốn giết người diệt khẩu sao?
Tiêu Phàm cười lạnh nói.
- Hỏa Hoàng? Các ngươi ai là đồ đệ Hỏa Hoàng?
Ninh Vực hai mắt nhíu lại. Hỏa Hoàng ngay cả gia chủ bọn hắn đều phải cung kính đối đãi đó, nếu như có thể cứu đồ đệ hắn, há không phải khiến Hỏa Hoàng thiếu một phần nhân tình sao.
An Tầm thấy thế thầm nói không tốt, tiểu tử này thật đúng là sẽ tá lực đả lực.
Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên:
- Vị Quan Tiểu Thất này chính là đồ đệ Hỏa Hoàng, hắn là người sở hữu Cửu Phẩm Chiến Hồn, hiện tại Ly Hỏa Đế Đô không người không biết.
Tiêu Phàm lại ném ra ngoài một cái tạc đạn nặng ký, con ngươi đám người Ninh Vực co rụt lại, kinh hãi nhìn Quan Tiểu Thất nói:
- Cửu Phẩm Chiến Hồn?
Phải biết, phóng nhãn khắp Ly Hỏa Đế Đô, người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong thế hệ trẻ cũng chỉ có Đế Tộc Cửu Đế Tử một người nắm giữ.
Hơn nữa, Cửu Đế Tử năm đó tu vi tẩu hỏa nhập ma, không biết tung tích.
Nghĩ vậy, trong lòng Ninh Vực giật mình âm thầm quyết định, nhất định phải bảo trụ Quan Tiểu Thất, người này đối với Ninh gia tuyệt đối có tác dụng rất lớn.
- An Dược Hoàng, oan gia nên giải không nên kết, ta xem việc này cứ như vậy cho qua đi.
Mặc dù Ninh Vực không muốn Quan Tiểu Thất chết, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội An Tầm. Dù sao, An Tầm là Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư.
- Không được!
An Tầm không chút do dự lắc đầu nói, căm tức nhìn Tiêu Phàm:
- Tính vậy cũng được, chỉ cần ngươi đem đồ vật trả cho ta.
- Không biết ngươi đang nói gì?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói:
- Tiêu Phàm ta có thể thề với trời, nếu như cầm bất cứ đồ vật nào của ngươi, trời tru đất diệt, tu vi vĩnh thế không được tiến thêm.
- Ngươi!
An Tầm phẫn nộ đến cực hạn, tu
sĩ sẽ không dễ dàng thề, một khi vi phạm, sinh ra tâm ma, rất có thể suốt đời cũng vô pháp đột phá.
Ninh Vực mị mị hai mắt, trong lòng không hiểu sao hắn luôn cảm giác trong đó có kỳ quặc. An Tầm vậy mà tình nguyện đắc tội Hỏa Hoàng, cũng phải lấy được đồ vật trên người Tiêu Phàm.
- Ninh Vực Trưởng Lão.
Đột nhiên, An Tầm tụ thanh âm thành tuyến, nói với Ninh Vực:
- Quan Tiểu Thất có thể không chết, nhưng Tiêu Phàm ta phải mang đi, coi như ta thiếu Ninh gia một cái nhân tình, như thế nào?
Ninh Vực cau mày một cái, ngưng tiếng nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!