Tiêu Phàm còn không lo lắng, Lam Lạc hắn há lại sợ chết. Dù sao hắn cũng đường đường là Cường giả Chiến Hoàng trung kỳ, đối với thực lực của mình vẫn cực kỳ tự tin.
- Hề Lão, chuyện này?
Lê Ngự lo lắng nhìn Tiêu Phàm, đành phải đưa ánh mắt chuyển hướng sang Hề Lão.
Hề Lão híp hai mắt, thản nhiên nói:
- Ân oán ở đây, nếu ai nhúng tay, đừng trách lão hủ không nể mặt mũi.
Thanh âm Hề Lão không nhỏ, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều nghe được từng câu từng chữ. Lời này nhìn qua giống như nói cho tất cả mọi người ở đây nghe, trên thực tế lại là nói cho Úy Nguyệt Sinh nghe.
Dù sao, Úy Nguyệt Sinh là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, nếu như hắn nhúng tay, trận chiến đấu này căn bản không còn gì phải bàn, Tiêu Phàm hẳn phải chết.
Trong lòng Lê Ngự cảm giác nặng nề không biết nên nói gì, mặc dù hắn không muốn Tiêu Phàm chết, nhưng hắn càng thêm tin tưởng Hề Lão, đến Hề Lão còn không lo, hắn lại lo lắng gì đây?
Hướng Vinh, Y Vân cùng Tần Mặc sắc mặt âm tình bất định. Phong Lang trong lòng nhấc lên một cỗ sát khí ngút trời, con ngươi lạnh lẽo nhìn hơn mười người Lam gia, thiếu chút nữa thì không nhịn được xuất thủ.
Úy Nguyệt Sinh mặt âm trầm, trong lòng cười lạnh nói:
- Chiến Vương cảnh muốn chém giết Chiến Hoàng cảnh trung kỳ? Đúng là nằm mơ, thật sự cho rằng trở thành Tuyệt Thế Chiến Vương liền có thể vô địch thiên hạ?
- Lấy Chiến Vương cảnh đỉnh phong đối chiến Chiến Hoàng trung kỳ, Tiêu Phàm thực sự là gan to bằng trời, mặc dù lần trước hắn giết chết Tần Đao, nhưng lần đó là bốn Chiến Vương đồng thời xuất thủ, nói Tần Đao chết ở Trong tay Tiêu Phàm, còn không bằng nói là bị bốn người mài chết.
- Đúng vậy, Tiêu Phàm gần như không có khả năng là đối thủ Chiến Hoàng trung kỳ, dù ta nghe nói hắn đã trở thành Tuyệt Thế Chiến Vương.
- Thực không biết hắn cuồng vọng hay là vô tri, tự tìm cái chết, cũng không trách được người khác.
Phần lớn số người đều không xem trọng Tiêu Phàm, kỳ tích cũng không phải có thể dễ dàng sáng tạo ra.
- Giết!
Trong không trung, Tiêu Phàm bước chân nhảy, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Lam Lạc, Tu La Kiếm vung vẩy ra, thanh âm khủng bố kêu to vô cùng chói tai.
- Tốc độ thật nhanh! Không hổ là người lĩnh ngộ Tứ Trọng Thế.
Con ngươi đám người co rụt lại, bị tốc độ Tiêu Phàm làm cho chấn kinh.
- Hàn Phong Khiếu.
Lam Lạc mặc dù kinh ngạc với thực lực Tiêu Phàm, nhưng trong lòng thì cực kỳ khinh thường, tốc độ này so với bản thân Chiến Hoàng cảnh trung kỳ vẫn còn chênh lệch không nhỏ.
Theo một tiếng hắn hét lớn, một đạo kiếm cuồng phong mấy chục trượng quét về hướng Tiêu Phàm, phong bạo gầm hét giận dữ khiến linh hồn người ta phát run.
Một kích này chính là Thất Phẩm Chiến Kỹ chân chính, ẩn chứa một loại Ý công kích. Uy lực của Ý vượt xa so với Thế, điều này có thể thấy rõ.
Thiên Địa Tiêu Sát chi ý của Tiêu Phàm có thể làm cho không gian tràn ngập khí tức khắc nghiệt cùng hủy diệt, mà Hàn Phong Khiếu này lại có thể dẫn ra gió bốn phía, biến gió thành công kích, so với lĩnh ngộ Phong Thế còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Cuồng phong ngày càng bá đạo, bao phủ Tiêu Phàm ở bên trong, tựa như muốn xé nát Tiêu Phàm.
- Ý công kích quả nhiên so với Thế còn đáng sợ hơn rất nhiều, có điều, Tuyệt Thế Chiến Vương có thể trảm cường giả Chiến Hoàng, điều này nói rõ, Tứ Trọng Thế không hề yếu hơn so với Ý!
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm nói.
Tiêu Phàm rất muốn xác minh một chút, uy lực Tứ Trọng Thế như thế nào. Sau một khắc, Hồn Lực cuồn cuộn trút vào bên trong Tu La Kiếm, đột nhiên mấy chục trượng kiếm mang màu trắng khủng bố trực tiếp xuyên thủng qua khu vực phong bạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!