Tiêu Phàm tự nhiên có ý nghĩ, ở chỗ này hắn cũng được coi như là một người Đại Ly Đế Triều, tình nguyện đắc tội Đại Long Đế Triều cũng sẽ không đắc tội Đại Ly Đế Triều.
Dù sao, hắn không muốn để cho tu sĩ Đại Ly Đế Triều đâm sau lưng một cái.
- Dám giết người Đại Long ta, tiểu tử, ngươi muốn chết sao!
Không đợi Tiêu Phàm ngồi xuống, Đại Long Đế Triều lại có một tu sĩ phẫn nộ quát.
Ánh mắt đám người trong nháy mắt rơi vào tu sĩ ngồi thứ 18 bên phải, đó là một thanh niên khôi ngô, cơ bắp để trần, tính chất lực lượng bạo tạc cho người ta một loại khí tức cực kỳ áp bách.
- Giết cũng giết rồi, ngươi muốn như thế nào?
Tiêu Phàm thản nhiên nói, mị mị hai mắt, trong mắt lộ ra một cỗ sắc bén.
Giết cũng giết rồi, ngươi muốn như thế nào?
Đám người nghe nói như thế, trong lòng khẽ run lên, cuồng, Tiêu Phàm vẫn cuồng vọng như thế, không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, riêng phần khí phách này cùng người phi thường có thể sánh.
Thanh niên khôi ngô trợn mắt nhìn, sát khí đáng sợ tỏa ra, thiếu chút nữa thì không nhịn xuống được ra tay xuất thủ.
- Võ Hạo, lui ra, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Đột nhiên một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại nhìn thấy Long Tiêu vẫn một mực trầm mặc không nói mở miệng.
- Đại Đế Tử! Hôm nay người này giết tu sĩ Đại Long, không nhìn Đại Long. Võ Hạo mặc dù chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng không thể không có cốt khí!
Thanh niên khôi ngô hàn quang lấp lóe, ngạo nghễ vô cùng.
Long Tiêu cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia không thích.
Bản Đế Tử vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng dám làm trái mệnh lệnh Bản Đế Tử, đã như vậy muốn chết muốn sống, Bản Đế Tử đều không quản!
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn nhìn thanh niên khôi ngô Võ Hạo, thanh niên này ngược lại là một tên hán tử, có ngông nghênh, cũng có khí tiết, không ít tu sĩ Đại Long nghe nói như thế, không khỏi cúi thấp đầu.
- Võ Hạo, xin chiến!
Đúng lúc này, thanh niên khôi ngô đột nhiên tiến lên, hướng về phía Tiêu Phàm ôm quyền nói.
- Dưới tay ta chỉ có người chết, ngươi khẳng định muốn giao thủ cùng ta?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn liếc mắt liền nhìn ra, Võ Hạo chỉ là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, Tiêu Phàm có đầy đủ tự tin giết chết hắn.
Nhưng Tiêu Phàm cũng có chút thưởng thức cách làm người của Võ Hạo, không nghĩ sẽ giết chết hắn, chỉ là hai người giao thủ. Nếu như Tiêu Phàm thủ hạ lưu tình mà nói, phải đối mặt chính là càng nhiều người Đại Long Đế Triều hơn.
Chính như Bắc Lão nói, có ít người chỉ có đánh cho đau hắn mới có thể sợ hãi, cho nên Tiêu Phàm không thể nào thủ hạ lưu tình.
Không chỉ đối với người Đại Long Đế Triều, đối với tu sĩ Đại Ly Đế Triều cũng sẽ như thế, bằng không mà nói, vừa lúc nãy hắn cũng sẽ không trực tiếp giết chết kim giáp thanh niên của Đại Long Đế Triều.
Võ Hạo hơi hơi chần chờ, hít sâu một hơi nói:
- Chết cũng không sợ!
- Đã như vậy, ta thành toàn cho ngươi! Rất nhanh, ngươi sẽ rõ cái gọi là khí tiết và ngông nghênh là buồn cười biết bao!
Tiêu Phàm không hề ngồi xuống, chậm rãi đi đến phía trước, một cỗ sát khí đáng sợ từ trên người hiện ra.
Đám người phảng phất nhìn thấy một mảnh núi thây biển xương, Tiêu Phàm đứng ở trong đó, ngạo nghễ, trang nghiêm, để cho người ta tâm sinh sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!