“Hiện tại ngay cả chủ nhân cũng cắn." Lời nói của cô ta lại càng chua ngoa.
Tô Bắc Tề đỏ mặt, tức giận nói không ra lời.
“Bác gái, nghe nói bác và Tô Tô mở công ty, chúc mừng hai người nha!”
“Cháu và gia gia, còn có Văn Thành, đều là tới chúc mừng.”
“Sao thế, không hoan nghênh sao?”
Dương Ngọc Lan cắn răng không nói. Rất rõ ràng, mấy tên này, chính là tới phá đám.
“Mẹ, Tô Tô nói người tới là khách. Để bọn họ vào." Trong đại sảnh phía sau truyền đến thanh âm của Tần Thiên.
Dương Ngọc Lan và Tô Bắc Tề đành phải tránh đường.
“Tô gia gia, tôi biết chuyện nhà máy, ông nhất định không vui.”
“Sở dĩ dám mời mọi người tới, chính là không thẹn với lương tâm.”
“Tôi làm theo đúng thủ tục, nếu tôi không ra tay, nhà máy cũng sẽ rơi vào tay người khác.”
“Hơn nữa, để biểu thị thành ý, Tô Tô thay các mọi người vác một nghìn vạn tiền nợ.”
“Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, tôi không muốn có hiểu lầm." Tô Tô nhẫn nại giải thích.
Quả thật, nếu nhà máy bị người khác mua đi, tiền hàng Tô gia thiếu các hộ trồng trọt, vẫn tính trên đầu bọn họ.
Tô Bắc Sơn sắc mặt khó coi.
Ông ta tự biết đuối lý, nói không ra lời.
“Chị Tô Tô, cảm ơn chị trong thời khắc nguy nan trợ giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Em và gia gia lần này tới, chính là muốn cảm ơn chị.”
"Bọn em cũng đã chuẩn bị quà, chị thấy đấy."
Tô Văn Thành nói xong, vẫy tay một cái, tùy tùng phía sau đưa tới một cái hộp hẹp dài.
“Cái gì đây?”
Nhìn qua giống như là hộp đựng guitar, nhưng lại không giống lắm.
Đợi đến khi Văn Thành khi mở ra, tất cả mọi người đều mở to hai mắt.
Đây là một bộ quải trượng!
“Chị, chị làm bà chủ rồi, ngồi xe lăn ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, cặp nạng hợp kim nhôm này là em cho người đóng cho chị.”
“Có nó, chị nhất định có thể bước đi như bay. Ha ha ha ha.”
Nói xong, cậu ta cũng nhịn không được mà cười ha hả.
“Muốn chết!" Tần Thiên nổi giận, quát lạnh một tiếng, muốn ra tay.
Thật sự là khinh người quá đáng!
“Dừng tay!" Không ngờ, Tô Tô lại rất bình tĩnh.
“Văn Thành, cậu phí tâm rồi." Nhìn qua Tô Tô một chút tức giận cũng không có.
“Không cần khách khí!" Tô Văn Thành đập quải trượng xuống vào chính giữa bàn quà.
"Tôi cũng chuẩn bị quà."
"Một chiếc ô phiên bản giới hạn."
“Chị Tô Tô, chúc chị trời tối có đèn, trời mưa có ô." Nói xong, Tô Nam vung tay lên, ném chiếc ô màu đen lên bàn.
Ngày đại hỉ, làm sao lại tặng dù hơn nữa còn là màu đen.
Thật không may mắn.
Những nhân viên phục vụ xung quanh thì thầm nghị luận.
Tô Tô còn đang nhẫn nại. Cô cắn răng, nhìn về phía Tô Bắc Sơn.
Cô vì Tô gia, cam nguyện gánh một nghìn vạn tiền nợ, cô cảm thấy mình đã làm đủ rồi.
Người khác không hiểu, Tô Bắc Sơn đâu? Ông ta chẳng những là gia chủ, đồng thời cũng là thân gia gia của cô!
Tô Bắc Sơn do dự một chút, nói: "Tôi cũng chuẩn bị quà cho cháu.”
Hắn từ trong túi lấy ra một bộ câu đối sau đó để phục vụ đặt nó lên bàn.
Chữ viết coi như tinh tế, viết là: Tổ Đức Lưu Phương Tư Mộc Bản, Tông Công Hạo Đại Tưởng Nguồn Nước.
“Đây là gia gia tự tay viết treo chúng ở tông đường Tô gia, Tô Tô, hẳn là còn nhận ra chứ?”
“Tôi nhớ." Tô Tô gật đầu:" Ngài từng nói qua, đây là lời răn dạy của một vị hiền tài Tô gia chúng ta.”
“Hy vọng người Tô gia chúng ta có thể uống nước nhớ nguồn, vĩnh viễn đoàn kết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!