Mắt thấy Thiết Lâm Phong, Trương Kiến Huân, Mã Dung và Dương Ngọc Lan đi tới trên đài. Tần Thiên thấp giọng nói: "Vợ, anh đẩy em lên nhé.”
“Không cần.”
Tô Tô nói một câu, khuôn mặt kích động đỏ lên.
Cô do dự một chút, cắn răng một cái, lấy chăn đắp trên đùi ra, đứng lên.
Cô đã đứng dậy!
Ánh mắt toàn trường đều kinh hãi!
Mọi người đều biết, sau khi Tô Tô bị thương nửa người dưới bị liệt, đã thành một người tàn phế.
Điều này, làm sao có thể?
Nhất là Ngô Phi đang quỳ gối dưới chân Tô Tô, anh ta tận mắt nhìn thấy thiên sứ bị gãy cánh từ từ đứng lên trước mặt mình.
Tô Tô đã từng là nữ thần anh ta cầu mà không được, hiện tại, càng không thể với tới!
Còn có Tô Nam.
Cô ta khiếp sợ, nhìn Tô Tô toả sáng, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ta tự ti mặc cảm!
So với Tô Tô, cô ta ngay cả vịt con xấu xí cũng không bằng.
Dưới sự chú ý của vạn người, Tô Tô thở dài, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh lên đài.
Tự tin như vậy, xinh đẹp như vậy!
Giờ khắc này, cả người Tô Tô đắm chìm trong ánh hào quang rực rỡ, quả thực chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế!
“Tô Tô!" Dương Ngọc Lan nhào tới, kích động nước mắt lưng tròng. Môi run rẩy, đã nói không nên lời.
“Mẹ, cắt băng khánh thành trước." Tô Tô mỉm cười nói.
Dương Ngọc Lan nhìn Tần Thiên mỉm cười bên cạnh, tựa hồ hiểu được chuyện gì. Đêm hôm đó bà nghe được thanh âm kì lạ kia là Tần Thiên đang giúp Tô Tô chữa bệnh!
Vừa mới khỏi hẳn, Tô Tô cần tĩnh dưỡng, tích góp từng tí một khí lực, cho nên mới không lập tức đứng lên.
Hiện tại, nhìn con gái toả sáng, bà thật sự là cảm thấy, sau khi vượt qua thử thách của ông trời, gia đình bọn họ cuối cùng cũng có thể hưởng được quả ngọt.
“Được. Chúng ta cắt băng khánh thành!" Bà cảm động lau nước mắt.
Theo dải ruy băng cắt xuống, tuyên bố công ty Tô Ngọc chính thức thành lập.
Một công ty mới vừa thành lập, có thể mời bí thư tỉnh, hội trưởng thương hội, ủy viên hội y học cùng tham gia cắt băng khánh thành, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
“Trương bí thư, Thiết hội trưởng, Mã viện trưởng, còn có tất cả mọi người, mau ngồi!”
"Vất vả lâu như vậy, bữa tiệc trưa lập tức sẽ bắt đầu." Dương Ngọc Lan kích động chào hỏi.
Có thể tham gia loại tiệc trưa này, tất cả mọi người cảm thấy là một loại vinh hạnh. Mọi người đều ngồi xuống, cả sảnh đường vui vẻ náo nhiệt cả lên.
"Ai là Tần Thiên?" Lúc này ở ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng sát khí âm trầm bên trong khiến toàn trường rùng mình.
Mọi người cùng nhau nhìn ra.
Trước cửa đại sảnh, xuất hiện một nhóm người.
Một lão giả ở giữa, nhìn qua hơn năm mươi tuổi, mặc áo công phu, sắc mặt ủ dột, khí tức tỏa ra.
Ông ta nhìn chung quanh một vòng, nói: "Ta là môn chủ đời thứ tám của Bọ ngựa môn, Phùng Bảo Quốc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!