“Cậu nói cái gì?" Đổng Phương trừng mắt, muốn động thủ. Nhưng ngại mặt mũi của đám người Trương Kiến Huân và Thiết Lâm Phong, không dám xằng bậy.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?”
Phùng Bảo Quốc cười lạnh nói: "Nếu hôm nay là ngày đại hỉ của vợ chồng Tần tiên sinh, khách quý chật kín chỗ, chúng ta sao lại không tỏ vẻ chút thành ý được?"
“Bí thư Trương, tôi nguyện ý cùng bọn nhỏ biểu diễn chút công phu, trợ hứng cho mọi người.”
“Chuyện này có thể chứ?”
“Tốt! Chủ ý này hay!" Ngô Phi vỗ tay ba ba, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, anh ta chột dạ vội vàng che dấu nói:" Cái kia, tôi cảm thấy Phùng đại sư nói đúng.”
“Hôm nay ngày đại hỉ, thiếu một tiết mục giải trí.”
“Nếu có thể có một đoạn biểu diễn công phu đặc sắc, mới là dệt hoa trên gấm.”
Kỳ thật trong lòng anh ta biết Phùng Bảo Quốc nhất định là muốn mượn lúc biểu diễn công phu, đánh lén Tần Thiên.
Chuyện đã đến nước này, bí thư Trương cũng không tiện cự tuyệt. Lại trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên nhíu mày, nói: "Nếu tất cả mọi người muốn xem, vậy mời Phùng đại sư biểu diễn một chút tuyệt kỹ đi.”
Phùng Bảo Quốc lập tức đi tới một mảnh đất trống ở giữa đại sảnh, ngạo nghễ mà đứng nói với Bạch Cửu:
“Cửu gia, không phải ông muốn ta chỉ điểm cho đồ đệ của ông vài chiêu sao?”
“Bây giờ, ông có thể phái một người đánh tốt nhất lên đây.”
“Tôi lên!" Một tiếng vang thật lớn từ phía sau Bạch Cửu đi ra.
Anh ta tên là Giang Hằng, là đại đệ tử của Bạch Cửu.
Hôm nay xuất đầu không chỉ lãnh giáo công phu của Phùng Bảo Quốc mà càng là vì muốn ở trước Trương bí thư, Thiết Lâm Phong biểu hiện chút thực lực.
Nói không chừng được vị nào đó nhìn trúng, trong chốc lát mời làm bảo tiêu bên cạnh, như thế có phải phát tài rồi không.
“Vì để trợ hứng, trước tiên tôi biểu diễn một chút tuyệt kỹ của Thần Long Võ Quán.”
“Thần Long Quyền!”
Giang Hằng quát khẽ một tiếng, ra quyền như gió, đánh một chưởng.
Được!
Đánh đẹp lắm!
Không hổ là đại đệ tử của Cửu gia, quá lợi hại!
Mọi người chung quanh nhao nhao ủng hộ, không thể không nói Thần Long Quyền này của Giang Hằng uy vũ sinh phong, quả thật bất phàm.
Ngay cả Tô Tô cũng không nhịn được gật đầu.
Bạch Cửu cũng vô cùng đắc ý, nói: “Phùng đại sư, đồ nhi tôi còn trẻ không hiểu chuyện, xin ngài vui lòng chỉ giáo.”
Mọi người nhìn về phía Phùng Bảo Quốc.
Ông ta đã hơn năm mươi tuổi, dáng người thon gầy, thấy thế nào cũng không phải là đối thủ của Giang Hằng trẻ tuổi khỏe mạnh này.
Ai ngờ Phùng Bảo Quốc mỉm cười, nói: "Ngươi, ngươi, còn có ngươi, ba người các ngươi, cùng cậu ta lên đi.”
“Ta chỉ điểm một lần, tránh lãng phí thời gian.”
Cái gì?
Ông ta muốn một lần đấu với bốn cao thủ trẻ tuổi? Mọi người chấn động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!