“Tên họ Tần kia, tôi sẽ khiến cho cậu quỳ xuống gọi tôi một tiếng gia gia!” Ông ta hoàn toàn tức giận. Gầm nhẹ một tiếng, vọt về phía Tần Thiên.
Giờ phút này nội lực kích phát, vù vù sinh ra gió, vô cùng đáng sợ.
"A!" Tô Tô ngồi bên cạnh Tần Thiên, nhịn không được sợ hãi hét lên.
Cuối cùng Tần Thiên cũng nổi giận, lão già không biết tốt xấu này, lại dám dọa người phụ nữ của hắn, đúng là muốn chết.
Hắn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, ném vỏ quýt vừa mới bóc ra.
Một cái dư ảnh, mọi người hoàn toàn không nhìn rõ nó.
Chỉ nghe thấy một tiếng "ba", sau đó Phùng Bảo Quốc đang xông tới ôm mặt ngã xuống đất.
“Thằng ranh, mày dám ám hại tao!” Ông ta hét, nhìn thấy rõ vỏ quýt rơi xuống dưới chân, ông ta sửng sốt.
Chỉ một miếng vỏ quýt, đã đánh ngã Phùng đại sư? Nhìn một cục sưng đỏ tấy trên mặt Phùng Bảo Quốc, mọi người có mặt đều chết lặng.
Một giây sau, một tràng pháo tay như sấm nổ ra!
“Hay!”
“Không ngờ Tần tiên sinh lợi hại như vậy, hạ gục đại sư trong tích tắc!”
Trong những tiếng hoan hô, sắc mặt Phùng Bảo Quốc trở nên tái mét.
“Tôi không phục!”
“Tên họ Tần, mày——"
Ông ta còn chưa nói xong đã có một dư ảnh khác bắn tới.
Một tiếng bụp vang lên, Phùng Bảo Quốc rên rỉ che miệng, đợi khi ông ta phản ứng lại, mở miệng nhổ ra hai cái răng dính đầy máu và còn kèm theo một múi quýt.
Tần Thiên nhàn nhã nói: "Quả quýt ngon như thế, Phùng đại sư, ông nôn ra thế chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
Một miếng quýt đã đánh gãy hai chiếc răng cửa lớn của Phùng Bảo Quốc!
Kỹ năng này là gì?
Lần này, Phùng Bảo Quốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại nhìn Tần Thiên, sắc mặt ông ta tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh.
Thủ đoạn của Tần Thiên hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta!
"Sao vậy sư huynh, có phải tên này đánh lén anh không?"
“Tên họ Tần kia, tôi liều mạng với cậu!” Đổng Phương ở đằng xa, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp rút một thanh kiếm ngắn, mắt đỏ hoe chém về phía Tần Thiên.
"Phốc." Tần Thiên hướng về phía Đổng Phương phun một chút.
Hai chấm đen bay tới.
Một tiếng răng rắc, thanh kiếm trong tay Đổng Phương bị chia thành hai khúc. Trên mặt đất chỉ có hai quả cam.
Đổng Phương sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn thanh kiếm ngắn trong tay mình, trợn mắt há hốc mồm, ông ta cứng đờ như tượng đất sắt.
Tần Thiên hừ một tiếng, tức giận nói: "Luôn miệng nói tôi không có tinh thần thượng võ chỉ biết đánh lén, loại người lừa đời lấy tiếng như các người, hiểu cái gì là tinh thần thượng võ (võ đức) chứ?”
"Lần này tha cho các ngươi, nếu còn có lần nữa, trừng phạt nghiêm khắc!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!