Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (FULL)

Một nhà bốn người, vì bán thảm (tỏ vẻ khốn khổ), làm mấy cái lều trại ở trước cửa nhà Tô Tô.  

 

……   

 

Gió sông nhẹ nhàng, một mình Tô Tô đứng trên mũi thuyền.   

 

Trăm cánh buồm đua nhau, ngàn thuyền  tranh dòng chảy, mòng biển bay lượn thấp, cá nhảy lên đầu sông. Giống như một bức tranh thủy mặc đặc sắc.   

 

Còn cô, mái tóc đen tung bay bồng bềnh, váy dài phất phơ. Phong thái tuyệt mỹ, dáng vẻ yêu kiều, dường như đã trở thành một phần của bức tranh thủy mặc này.   

 

Cô đứng ở mũi tàu để ngắm cảnh.   

 

Người ngắm phong cảnh, người ở sau nhìn ngắm cô.   

 

Tần Thiên đã có chút si mê, nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp như thế lại là vợ của mình, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thật.   

 

"Tần Thiên, con vào đây, mẹ có vài câu muốn nói với con."   

 

"Tô Tô, bên ngoài gió lớn, con bệnh vừa khoẻ, đừng đứng mãi ở đó.” Trong khoang thuyền, truyền đến giọng nói của Dương Ngọc Lan.   

 

"Mẹ, còn nhớ khi còn bé, có một chuyện con mong mỏi nhất mỗi năm chính là cùng mẹ đến nhà bà ngoại đón Tết Trùng Dương. Bởi vì như thế thì con có thể đi thuyền.”   

 

"Thật hoài niệm khoảng thời gian này, mẹ để cho con đứng đây thêm một chút đi." Giọng nói ngọt ngào của Tô Tô phảng phất trong gió sông.  

 

Cô lấy bánh mì thừa cho đàn cá bơi theo thuyền.   

 

"Mẹ, hiếm khi cô ấy vui vẻ như vậy, để cho cô ấy chơi thêm chút đi.”   

 

"Mẹ yên tâm, có con ở đây, sẽ không để cho cô ấy bị thương."   

 

"Mẹ, mẹ vừa gọi con có chuyện gì sao?" Tần Thiên trở lại khoang thuyền, cười nói.   

 

Dương Ngọc Lan khó xử, nói nhỏ: "Tần Thiên, đây là lần đầu tiên con theo mẹ về nhà mẹ đẻ. Có một điều cần phải nói với con ngay bây giờ.”   

 

"Hôn sự của con và Tô Tô, mẹ vẫn luôn giấu ba mẹ của mẹ, cũng chính là ông bà ngoại của Tô Tô."   

 

"Bọn họ đã lớn tuổi rồi, mẹ sợ bọn họ không chịu nổi."   

 

"Lần này đến, mẹ chỉ nói cho anh của mẹ, cũng chính là cậu con."   

 

"Chắc bây giờ anh ấy đã nói cho ông bà cụ biết rồi."   

 

Sắc mặt Tần Thiên khẽ thay đổi, cười nói: "Mẹ, mẹ đang lo lắng cho cậu và ông bà ngoại, không đồng ý Tô Tô gả cho con sao?”  

 

Dương Ngọc Lan gật đầu, nói: "Tần Thiên, mẹ chưa từng hỏi con, bằng tốt nghiệp của con là gì?”   

 

"Đã học đại học chưa?"   

 

Tần Thiên biết, ba mẹ Dương Ngọc Lan đều là những trí thức cao cấp. Nghe nói trước khi nghỉ hưu, còn là giáo sư của một trường đại học nào đó.   

 

Người như vậy, ở phương diện lựa chọn vợ chồng cho con cháu, tất nhiên cũng vô cùng coi trọng trình độ học vấn.   

 

Nhớ tới tuổi thơ không chịu nổi của mình, trong mắt Tần Thiên hiện ra vẻ đau thương và thù hận.   

 

Hắn buồn bã nói: "Mẹ, con lên cao trung, nhưng không tốt nghiệp.”   

 

"Vậy thì..." Trên mặt Dương Ngọc Lan, rõ ràng có chút thất vọng.   

 

Nhưng bà sợ Tần Thiên suy nghĩ nhiều, vội vàng cười nói: "Cái này cũng không sao.”   

 

"Xã hội ngày nay, mọi người đều nhìn vào thực lực chứ không phải bằng cấp."   

 

Nhấn Mở Bình Luận