“Khốn nạn!”
Trấn Thiên Nam vô cùng tức giận, ông ta đột ngột đứng dậy.
Ông ta chưa bao giờ phải chịu loại nhục nhã này, trà nóng khiến hai má ông ta đau rát. Trong một con mắt đó bắn ra sát khí mãnh liệt.
“Tìm cái chết!” Cùng lúc đó, trong tiếng gầm nhẹ mấy sát thủ kia cũng chạy tới, chặn đường chạy của Tần Thiên.
Tần Thiên không hề quan tâm đến chuyện này.
Hắn mặt không biến sắc nhìn chằm chằm Trấn Thiên Nam, cười lạnh nói: “Tôi đã từng gửi lời cho Thiết Ảnh.”
“Bà lão đó nếu dám phái người đến quấy rầy tôi, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả hai.”
“Không phải ông không biết đấy chứ?”
“Hay là, ông không sợ chết?”
Trấn Thiên Nam nghiến răng, nói: “Phụng mệnh lão thái quân, tôi sẽ đem cậu còn sống trở về.”
“Cho nên oắt con, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi không giết cậu.”
“Đợi tôi xử lý xong chuyện ở Sở Châu, cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo tôi.”
“Nếu không thì—”
“Cậu không thể chết, bởi vì lão thái quân còn chờ tủy xương của cậu. Thế nhưng người bên cạnh cậu thì tôi không đảm bảo được.”
“Đại thiếu gia, vợ của cậu rất đẹp.”
“Ông dám!” Ánh mắt của Tần Thiên trở nên lạnh lùng, đột nhiên ra tay bắt lấy cổ Trấn Thiên Nam.
Tốc độ của hắn quá nhanh, Trấn Thiên Nam và cả mấy sát thủ căn bản không kịp phản ứng.
Với khí thế như sấm sét, Tần Thiên một tay tóm Lấy Trấn Thiên Nam ném phía bụi cây xa xa.
Bụp!
Trấn Thiên Nam hét lớn.
Cùng lúc đó, trong bụi cây truyền đến tiếng kêu. Một bóng đen hoảng sợ lăn ra trốn ở phía sau cái cây gần đó.
Chĩa nòng súng đen ngòm về phía Tần Thiên.
Sát khí cảm nhận được trước đó, không phải đến từ Trấn Thiên Nam mà là từ tên sát thủ trốn trong bụi rậm này.
Tần Thiên không chút nghi ngờ, đây chính là thần bắn tỉa bách phát bách trúng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!