Mặc dù bây giờ đã có tiền nhưng Tô Tô vẫn rất tiết kiệm. Một mặt là vì không ham danh lợi, không thích xa hoa lãng phí.
Mặt khác, cô biết rằng số tiền bây giờ cho dù là bao nhiêu, thì cũng đều là của nhà đầu tư.
Nói thẳng ra thì công ty của cô vẫn chưa kiếm được đồng nào.
Chiếc đồng hồ Tô Tô đeo là chiếc Longines được mua vào ngày sinh nhật của cô vài năm trước.
Nhưng hôm nay vì Tần Thiên cô bất chấp tất cả, cắn răng mua chiếc Omega gần 5 vạn.
Sau khi Tần Thiên đeo vào, lập tức thể hiện phong độ của n₫một người kinh doanh.
Bây giờ, khó ai có thể liên tưởng hắn với người giao hàng nghèo cách đây 5 năm.
Nói là con rể dâng đến tận cửa, sợ là cũng không ai tin.
“Vợ ơi, dạo một vòng thế này được rồi chứ?”
“Về muộn quá, mẹ sẽ tức giận mất.”
“Chờ một chút, tôi đi toilet đã.”
Sau khi Tô Tô đi toilet, Tần Thiên nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng trang sức, nghĩ đến điều gì đó, hắn bước nhanh tới.
“Chị Dương, có chuyện gì vậy?”
“Em sắp có một bữa tiệc quan trọng, mẹ em đang chờ em.”
Một thanh niên trẻ tuổi mặc vest đi giày da, trông rất tinh anh, vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt Dương Mi Nhi.
Dương Mi Nhi cười lạnh nói: “Quách Thần, lúc này tôi mới dùng đến cậu, không phải cậu liền không kiên nhẫn rồi chứ?”
“Đừng quên, làm thế nào cậu có được ngày hôm nay.”
“Không có tôi, cậu có thể tới Cambridge du học với tư cách là sinh viên trao đổi sao?”
“Chị Dương, em sao có thể quên đại ân đại đức của chị được.”
“Hơn nữa, ở Sở Châu này sau này em còn phải nhờ chị Dương chiếu cố thêm nhiều.”
“Chị Dương chị nói xem, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện em có thể làm được, em tuyệt đối sẽ không từ chối!” Quách Thần vội vàng tươi cười nịnh nọt.
Dương Mi Nhi lúc này mới hừ một tiếng, cắn răng nói: “Vừa rồi bị một tên lưu manh lợi dụng, hơn nữa tên kia còn nhân cơ hội trộm đồ của tôi.”
“Có chuyện như vậy sao? Vậy thì nên báo cảnh sát!”
“Tôi không muốn báo cảnh sát. Cậu cũng biết thân phận của tôi không thích hợp phô trương.”