Hắn ta kinh ngạc hét lên, còn muốn đứng dậy nhưng đã bị Thiết Tí bên cạnh đấm cho một đấm ngất đi.
Mọi người xung quanh vẫn chưa kịp phản ứng.
Thiết Ngưng Sương tinh mắt, cô ta đi tới rút ba cây kim nhỏ màu đen giống như lông bò từ cổ tay và hai đầu gối của Lão Cửu.
“Thiên ca, cái này anh làm sao?”
Ba cây châm nhỏ như vậy lại có thể giải quyết được Lão Cửu đang cầm súng, tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được.
Đám người Thiết Ngưng Sương đã từng chứng kiến Tần Thiên ra tay, nhưng đám người Cường Long và thủ hạ của hắn ta trực tiếp bị dọa cho choáng váng.
Đây là thủ đoạn thần tiên gì vậy?
Tần Thiên thu lại ngân châm, hắn nhìn Cường Long hỏi: "Bây giờ anh còn muốn trở về tìm Kiều Lục hỏi rõ ràng nữa không?”
Cường Long rút kinh nghiệm xương máu, bi phẫn nói: "Tên vô lại Kiều Lục lại có thể hại tôi!“
“Hôm nay tôi chấp nhận nhận thua, Tần tiên sinh xin cho tôi ra đi sảng khoái đi."
"Trước khi tôi chết có một yêu cầu. Những người anh em này đều nghe mệnh lệnh của tôi làm việc, hy vọng anh giết tôi nhưng có thể buông tha cho bọn họ.”
Còn rất trượng nghĩa.
Tần Thiên cười nhạt nói: "Tôi bây giờ cũng có thể cho anh một lựa chọn, anh không cần chết và những người anh em của anh cũng không cần chết.”
"Thậm chí anh vẫn có thể dẫn dắt bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Anh cảm thấy thế nào?"
Cường Long kinh ngạc há hốc miệng.
"Anh Cường, tần tiên sinh đã nói thế rồi, anh còn chờ gì nữa?"
"Đi theo Tần tiên sinh, không hơn bán mạng cho lão Kiều Lục lòng lang dạ sói kia sao?"
“Kiều Lục chính là súc sinh!”
“Anh Cường, mau đồng ý đi!”
Cường Long cắn răng, quỳ gối trước mặt Tần Thiên.
“Cái mạng này của tôi là do anh cứu, khi nào anh muốn nó thì lấy đi!”
Sau đó, hắn ta tiết lộ tình huống của nhà họ Tiết bà Kiều Lục.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Rất tốt.”
"Tiếp theo chính là cơ hội anh lập công chuộc tội."
Hắn ta dùng điện thoại của Lão Cửu, gửi cho Kiều Lục một tin nhắn: Mọi việc đã xong, mau tới.