Thấy Tô Tô đã ra khỏi cửa, hắn vội vàng đuổi theo.
Ngô Phi không gọi điện thoại được cho Tần Thiên thì biết giờ này mỗi ngày, Tần Thiên đều sẽ tiễn Tô Tô đi làm nên anh ta lái xe đến cửa tòa nhà Tô Ngọc đợi.
“Việc này làm sao có thể!”
“Chúng tôi vừa cầm cố cửa hiệu Đông y và bất động sản thì Tiết công tử chết, đây không phải lừa chúng tôi sao!”
Nhận được tin tức, nhà họ Tô bùng nổ. Họ lần lượt lên tiếng phê phán Tiết Nhân, đồng thời trách Tô Nam làm việc không đáng tin.
Đêm hôm đó, sau khi Tô Nam lừa Tô Tô đến biệt thự Thiên Nga Trắng cũng không rời đi ngay.
Cô ta đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tần Thiên điều khiển hàng nghìn người đi cứu Tô Tô từ xa.
Mấy hôm nay, cô ta luôn trong trạng thái bồn chồn. Chỉ mong Tiết Nhân giết được Tần Thiên, sau đó cô ta có thể mở mày mở mặt.
Nhưng không ngờ, đổi lại là kết quả như thế này.
Nhất thời, cô ta tức đến mức suýt hộc máu.
Lao ra khỏi cửa, lái xe chạy đến tòa nhà Tô Ngọc.
Cô ta không biết mình có thể làm được gì, nhưng lại biết là Tô Tô đã hại chết Tiết Nhân. Cô ta muốn báo thù, tìm đến Tô Tô và trả thù một cách tàn nhẫn!
Đến cửa tòa nhà Tô Ngọc, lại bất ngờ nhìn thấy Ngô Phi kích động đi tới đi lui ở cửa.
Tô Nam ngây người. Cô ta nhớ lại, đêm hôm đó ở cổng biệt thự Thiên Nga Trắng, Ngô Phi cũng ở trong số đó.
Nhất định là Ngô Phi mật báo cho Tần Thiên!
Không ngờ chồng trước lại nương nhờ kẻ thù của mình, đâm sau lưng mình nhanh như vậy.
Đột nhiên cô ta biết được thủ phạm khiến mình suy đồi đến nước này là ai.
Là Ngô Phi!
Nếu không phải vào thời điểm quan trọng Ngô Phi ly hôn với cô ta, thì làm sao cô ta sẽ thành ra thế này.
Bây giờ thì hay rồi, cha con nhà họ Ngô các người đá tôi đi, chớp mắt đã ôm đùi Tần Thiên và Tô Tô, lên như diều gặp gió.
“Đi theo tôi, tôi sẽ nói tất cả với anh.”
“Đến lúc ấy, anh có thể tranh công với Tần Thiên.”
“Thật?” Ngô Phi động lòng, vì thế đã lên xe Tô Nam.
Lúc trước bởi vì anh ta mà suýt nữa Tô Tô đã bị cưỡng hiếp, Ngô Phi cũng cảm thấy áy náy nên muốn lập công chuộc tội.
Tô Nam lái xe ra ngoài thành phố: “Ngô Phi, nói thực, nhiều năm như vậy anh có từng yêu tôi không?”
Ngô Phi không kiên nhẫn nói: “Cũng đã lúc nào rồi, còn nói cái này làm gì.”
“Tô Nam, sao cô chạy ra ngoài thành phố? Rốt cuộc cô biết cái gì, mau nói cho tôi biết, anh Thiên đang đợi đấy!”
Tô Nam đỏ bừng mắt nhìn Ngô Phi, cười nói: “Thực ra, tôi từng yêu anh.”
Ngô Phi khó chịu nói: “Bây giờ tôi không muốn nói với cô về cái này.”
“Vậy chúng ta xuống dưới nói đi.”
Tô Nam đưa tay khóa xe lại, đạp ga lao về phía dòng sông cuồn cuộn phía xa.
Nơi này, cũng từng là nơi mà Ngô Phi đã ra lệnh cho người xông vào phòng tân hôn đánh gãy tay chân Tần Thiên ngay trong đêm tân hôn, và ném hắn xuống sông.