Ngoài thành phố, dốc núi trong rừng tùng.
Nhìn ngôi mộ và bia mộ trước mặt, A Tân vẫn luôn im lặng không nói lời nào cuối cùng cũng không nhịn được.
Cậu ấy ngã xuống đất, nghẹn ngào khóc lớn.
Mãi cho đến khi mặt trời ngã về phía tây.
Tần Thiên nhìn trời rồi nói: ''Thời gian không còn nhiều nữa, đi thôi.''
''Mặc dù cậu đã mất mẹ, nhưng tôi đảm bảo với cậu, từ nay về sau, trên thế giới này, cậu không còn là một người cô đơn nữa.''
''Cậu sẽ có rất nhiều anh em nhiệt huyết như cậu.''
''Bọn họ đều sẽ thành người nhà của cậu.''
Tại Thiên Phạt, không có người nào là cô đơn. Bọn họ không chỉ là anh em của nhau, mà còn là người nhà!
Nghe câu này, Thiên Ngưng Sương có chút muốn khóc. Mặc dù thời gian tham gia chưa lâu nhưng trong máu cô ta đã hòa vào với Thiên Phạt.
Nói cho cùng, bọn họ là cùng một loại người.
Chỉ có người giống nhau ở một chỗ mới có thể đồng cảm với nhau, cho nhau sự ấm áp.
Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường, Thôi Minh, Đồng Xuyên, Thiết Tí, bao gồm cả Thiết Ngưng Sương và A Tân, bọn họ đều là dị biệt trong mắt người khác.
Nhưng trong mắt nhau, họ lại là người đáng yêu nhất.
Đây chính là tình nghĩa chân thật nhất giữa anh em trong Thiên Phạt.
Họ quay về Long Giang trong đêm.
Vừa ra đến sân bay, Tần Thiên đã nhận được điện thoại của Lôi Báo: ''Tiên sinh, thành phố bên kia đã có tin tức.''
''Tôi muốn gặp mặt ngài để báo cáo.''
Ánh mắt Tần Thiên thay đổi, hắn nói với Thiết Ngưng Sương: ''Đưa A Tân về sơn trang. Nói Tàn Kiếm chăm sóc cậu ấy nhiều chút.''
''Những chuyện khác nghe theo lệnh của tôi.''
''Rõ!'' Thiết Ngưng Sương mang theo A Tân lên xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!