''Hay là chúng ta chịu đựng một chút, ở tạm bên đó, con cảm thấy sẽ không lâu đâu, chúng ta nhất định có thể tìm được một căn nhà thích hợp hơn.''
Dương Ngọc Lan cười nói: ''Đúng rồi, sao lại quên mất căn nhà kia chứ.''
''Tô Tô, chúng ta qua kia ở trước một thời gian được không?''
''Mặc dù nhà bên kia nhỏ nhưng chúng ta cũng chỉ có ba người. Hai phòng là đủ rồi.''
Đây cũng là điều mà Tần Thiên suy nghĩ. Bên kia chỉ có hai phòng, đến lúc đó tối hôm nào hắn cũng có thể ngủ cùng với bà xã sao?
Mặc dù cái gì cũng không được làm...
Ai ngờ Tô Tô lại trừng mắt nhìn hắn rồi nói: ''Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì.''
''Chuyển về cũng được. Mẹ một phòng, con một phòng. Anh... ngủ ghế sopha ngoài phòng khách đi.''
Chuyện này...
Tần Thiên cảm thấy như mình vừa tự bê đá đập vào chân mình, việc đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể hết cách cười khổ.
''Nói linh tinh cái gì vậy!''
''Hai đứa là vợ chồng, chắc chắn phải ở một phòng rồi.''
''Ai muốn sinh con cho anh ấy chứ!''
Nói rồi cô tức giận quay về phòng mình.
Dương Ngọc Lan nhìn dáng người Tô Tô, nghiêm túc nói với Tần Thiên: ''Con thấy chưa, vợ con eo nhỏ mông lớn, chắc chắn có thể sinh con trai.''
Tần Thiên cảm thấy như mình vừa được ăn mật vậy.
Nhưng hắn chỉ cười nói: ''Mẹ, con lại muốn có con gái hơn. Đúng rồi, một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô vậy.''
Dương Ngọc Lan cười nói: ''Vậy con càng phải cố gắng hơn rồi. Nam nữ song toàn càng tốt hơn.''
Đêm khuya, mấy chiếc xe Jinbei chở hàng chở một trăm anh em giúp đỡ Cường Long rời khỏi thành phố Long Giang.
Chạy về phía thành phố bên cạnh.
Xe đi được nửa đường bỗng nhiên chuyển hướng, rời khỏi đường lớn, đi vào một con đường nhỏ đầy cỏ hoang rồi phóng về phía dốc núi phía xa.
Lúc này trên sườn núi có rất nhiều xe việt dã đang dừng lại.
Người đứng đen nghịt không biết bao nhiêu, ai nấy đều cầm dao gậy trong tay mà la hét.