Cuối cùng Tần Thiên cũng yên lòng. Khi mặt trời ngày mai ló rạng lại là một ngày mới.
Sau đó, hắn hơi do dự rồi bấm một số điện thoại.
Điện thoại vang rất lâu nhưng không có người nhận.
Chắc đối phương cũng ngủ rồi.
Nhưng chuyện này rất gấp, Tần Thiên không thể không chủ động quấy rầy.
Đột nhiên điện thoại bị từ chối.
Không phải không có người nghe, không phải tự động ngắt máy mà là bị người tắt.
Điều này nói rõ ít ra người bên kia cũng đã tỉnh.
Hắn lại gọi lần nữa.
Lần này chuông vang lên khoảng mười mấy giây sau đó lại bị từ chối.
Hết cách, hắn đành phải nhấn gọi lại.
Lần thứ ba, đối phương treo máy.
Tần Thiên cười khổ, xem ra hắn thật sự đắc tội người ta rồi.
Người liên tục cúp máy hắn đến ba lần, có thể nói Liễu Như Ngọc là người đầu tiên.
Tục ngữ có câu quá tam ba bận. Đã bị cúp máy ba lần thì hắn cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.
Tần Thiên hút hai điếu thuốc, sau khi dập thuốc thì bắt một chiếc taxi quay về khách sạn Jayron.
Trong căn phòng màu hồng được trang trí vô cùng thiếu nữ, Liễu Như Ngọc mặc đồ ngủ, tóc rối tung ngồi trên giường.
Cô ta trợn mắt nhìn chiếc điện thoại trước mặt.
''Tra nam!''
''Không phải anh nói Mục Phi Phi là người đại diện sao? Tìm tôi làm gì nữa?''
''Anh có gọi nữa tôi cũng không nhận!''
''...Mới ba lần đã bỏ cuộc, không có kiên nhẫn đến vậy sao?''
''Hừ!''
Thời gian dần trôi đi, chiếc điện thoại trước mặt không vang lên thêm lần nào nữa, Liễu Như Ngọc có chút đứng ngồi không yên.
Không đúng, vì sao mình lại không nghe được thoại nhỉ?
Mình nên nghe mới đúng, mình phải mắng anh ta một trận mới phải!
Đúng, mình chính là muốn mắng anh ta!
Có lí do này, cô ta bấm điện thoại gọi cho Tần Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!