“Chỉ cần anh gật đầu, bây giờ tôi sẽ cùng anh đi đến cục dân chính ly hôn. Anh tự do rồi.”
Mùi thuốc súng, vô cùng nồng.
Dương Ngọc Lan và Tần Thiên đều ngây ngẩn cả người.
, Dương Ngọc Lan phản ứng lại vội vàng nói: "Tô Tô, sao con lại nói chuyện như thế với Tần Thiên?"
“Mẹ nhìn ra được, cậu ấy là thật tâm đối tốt với con!”
Tô Tô tức giận nói: "Con không cần!”
“Hơn nữa, con cũng sẽ không thừa nhận anh ta là chồng của con!”
Hai mắt cô nhìn thẳng Tần Thiên: "Nơi này không phải nhà của anh, anh có thể suy nghĩ
khi nào thì tới làm thủ tục ly hôn với tôi.”
Cảm xúc Tần Thiên lẫn lộn, cười khổ nói: "Được.”
“Nếu Tô tiểu thư đã nói như vậy, tôi đi là được.”
Hắn cất bước đi về phía cửa.
Dương Ngọc Lan luống cuống, vội vàng giữ chặt Tần Thiên, nói: "Tô Tô vừa mới khôi phục, tâm tình không ổn định, con đừng nghe nó nói bừa."
“Nhanh, giúp mẹ vào bếp nấu cơm.”
Trong phòng bếp, Dương Ngọc Lan lau nước mắt, xin lỗi nói: "Mẹ cũng không nghĩ tới Tô Tô sẽ biến thành như vậy.”
“Tần Thiên, hy vọng con có thể thông cảm cho nó.”
“Con bé vừa mới tỉnh lại biết được năm năm qua đã xảy ra chuyện, đổi lại là người khác đều khó có thể chấp nhận được.”
“Nhưng mẹ cũng sẽ không miễn cưỡng con.”
“Tần Thiên, bây giờ con nói thật với mẹ trong lòng con thật sự yêu Tô Tô sao?”
"Nếu đó chỉ là cảm giác tội lỗi, hoặc giúp đỡ nhân đạo, thì con đã làm đủ cho chúng ta rồi."
“Còn con muốn theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn, mẹ tin con cũng có bản lĩnh đó.”
“Con đi đi, mẹ không ngăn cản con, cũng sẽ không trách con.”
Tần Thiên nhất thời trầm mặc.
“Mình thật sự yêu người phụ nữ này sao?”
Chuyện năm năm trước kia, lại hiện lên trong đầu.
Hắn thừa nhận, lúc ấy mình bị Tô Tô mê hoặc, nó giống như một tia sáng chiếu vào cuộc đời đen tối của hắn.
Năm năm qua, cho dù hắn đi qua trời nam biển bắc, nhất là mấy lần chấp hành nhiệm vụ, sống chết trước mắt, nhưng trong đáy lòng của hắn đều sẽ hiện lên hình bóng của cô.
Đây là tình yêu sao?
Hắn không chắc.