Hiện tại sao lại kiêu ngạo như vậy.
Đối mặt với trách cứ của Ninh Thông, Lý Xuân không thèm để ý chút nào.
Anh cười lạnh nói: "Chúng ta hiện tại cùng cấp bậc, tôi nói như vậy, cũng chỉ là việc chung mà thôi.”
Nói xong, anh ta lấy ra khối lệnh bài kia.
“Vũ Thiên Vương trọng thương, ông ta truyền Vũ Thiên Vương lệnh cho tôi, lệnh cho tôi kế nhiệm vị trí Vũ Thiên Vương mới.”
“Tất cả bảo an An gia nghe lênh, có ai dám vi phạm Vũ Thiên vương lệnh, giết.”
Lại một quả bom nặng ký khác!
Vậy mà thân thể Vũ Thiên Vương bị trọng thương, lại còn truyền vị trí Thiên Vương cho Lý Xuân!
Mọi người nhìn nhau, đều có chút không thể tin nổi.
Ninh Thông tức giận nói: "Kế Chân, Lý Xuân, rốt cuộc các người đang làm gì?”
"Trước khi sự việc chưa hoàn toàn rõ ràng, tôi không tin những gì các người nói!"
Kế Chân cười lạnh nói: "Ông không tin cũng không sao. Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, Ninh Tài Thần, hiện tại có rất nhiều người của Bắc Giang ẩn nấp ở tỉnh thành.”
"Bọn họ chuẩn bị nhân lúc chúng ta rối loạn, tiến công ồ ạt đánh đuổi chúng ta ra khỏi Nam Giang."
"Lúc này xảy ra nội loạn, có hậu quả gì, ông tự suy nghĩ kỹ đi."
Vừa dứt lời, có vài người chạy vào từ bên ngoài.
Người bọn họ bê bết máu, té ngã trước mặt mọi người.
“Không xong rồi!”
LKế quản gia, địa bàn của chúng ta bỗng nhiên bị rất nhiều người mặc đồ đen tập kích!”
“Bọn họ không nói một lời, thấy người là giết!”
"Rất nhiều địa bàn đã mất, vô số anh em bị giết bị thương!"
“Mau nghĩ cách đi!”
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
"Đối phương là ai? Nói đi!” Kế Chân kích động hỏi.
“Là người của Bắc Giang Vương!”
"Bắc Giang Vương muốn huyết tẩy Nam Giang, Vũ Thiên Vương đâu? Mau bảo ông ta triệu tập người đi.”
Kế Chân thở dài, nhìn Ninh Thông, nói: "Ninh Tài Thần, bây giờ ông nói đi?”
Ninh Thông nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Xuân, còn đứng sững đó làm gì? Còn không nhanh tổ chức phản kích!”
"Nói cho các anh em biết phải dũng cảm liều mạng vì Nam Giang."
"Những người bị thương, tôi sẽ trả gấp đôi chi phí y tế, đối với nạn nhân lương hưu tăng gấp ba lần, nữa sẽ sắp xếp già trẻ lớn bé của bọn họ, bọn họ không cần phải lo lắng.”
“Cảm ơn Ninh Thiên Vương!” Lý Xuân cười lạnh một tiếng, giơ cao Vũ Thiên Vương Lệnh
“Tất cả mọi người đi theo tôi!”
Đích thân anh ta dẫn đội xông ra ngoài.
“Như Ngọc, Như Ngọc em mau tỉnh lại!” Dương Vinh ôm Liễu Như Ngọc, đau lòng gọi.
Chị ta biết cái chết của An quốc đối với Liễu Như Ngọc là một đả kích lớn.
Nhưng mà điều Liễu Như Ngọc không thể chấp nhận nổi chính hung thủ lại là Tần Thiên!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!