Giả Hiếu Liêm cười lạnh lùng nói: "Trước kia có lẽ chỉ có thể nhẫn nhịn, tuy nhiên bây giờ chính là cơ hội một hòn đá giết chết hai con chim.”
Nghe Giả Hiếu Liêm nói xong, Giả Sơn sững sờ nói: "Ba, ý ba là sao?”
Giả Hiếu Liêm cười lạnh nói: "Cái chết của An Quốc, Bắc Giang Vương Lưu Triệt khó thoát tội. Trận chiến đẫm máu ngày tối hôm qua chính là minh chứng.”
"Sau khi ba con Kế gia nắm quyền, vì muốn thu phục lòng người nhất định sẽ khai chiến với Bắc Giang."
"Hai con hổ tranh giành, chúng ta đứng ngoài quan sát."
"Đợi đến khi bọn họ đều bị thiệt hại, chính là lúc Giả gia chúng ta trỗi dậy."
“Đến lúc đó không chỉ riêng Nam Giang, mà cũng có thể một chiêu tóm thêm được Bắc Giang!”
"Làm Nam Giang Vương là cái thá gì chứ? Muốn làm thì chúng ta phải làm vua của hai giang”
“Ba thật sáng suốt!”Giả Sơn kích động nói: "Cho nên bây giờ chúng ta sẽ làm cái gì?”
"Chỉ chờ đợi thôi sao?"
Giả Hiếu Liêm suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này theo lý thuyết không nên làm gì mới tốt.”
“Tuy nhiên muốn dệt hoa trên gấm, con hãy dẫn người trợ giúp Kế Phong đi lục soát tìm Tần Thiên.”
"Bắt được Tần Thiên nhất định sẽ có được hảo cảm của An gia."
“Giao cho con!” Giả Sơn cười ha hả, ra ngoài sắp xếp.
Lý Tồn Trung vì muốn lấy lòng cũng phái con trai Lý Mậu phát động lực lượng của Lý gia, tìm kiếm vây bắt Tần Thiên.
Nghe thấy tin tức, Phan Hổ của Phan gia rốt cục cũng tìm được chỗ trút giận.
Anh ta phái tất cả thủ hạ còn sót lại gia nhập đội ngũ săn bắt Tần Thiên.
An gia, Giả gia, Lý gia cộng thêm Phan gia, Nhất Vương Tam Hổ của tỉnh thành xuất toàn lực.
Nhưng mà cho dù bọn họ tìm như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Tần Thiên.
Chỉ có thể xác định chắc chắn hắn vẫn chưa rời khỏi tỉnh thành, bởivì mỗi một ngã tư đều có bảo vệ nghiêm ngặt.
Tần Thiên có chỗ trốn ở đâu trong tỉnh thành chứ?
Người này giống như đột nhiên biến mất.
......
Bên ngoài trang viên Ngọa Long có hơn trăm người canh gác nghiêm mật, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Trong phòng cũng có chừng ba mươi người, tay cầm dao cầm súng canh giữ cửa ra vào và cầu thang.
Người bên ngoài không vào được, người bên tron, cũng đừng mơ đi ra được.
Hồ Bân bị còng tay và xích chân nhốt trong phòng, dường như ông ta biết tình hình đã định.
Ông ta ngồi trên mặt đất không ăn không uống, cúi đầu không nói.
Cửa tầng hai đóng chặt, Truy Phong giống như một kẻ ngốc canh giữ bên cạnh thi thể của An Quốc.
Dường như chỉ cần không có người nào đến động vào thi thể An Quốc thì thế giới này chả có chuyện liên quan gì tới anh ta.
Những tiên côn đồ này sẽ không chủ động vào phòng, bởi vì dù sao bên trong cũng có một người chết.
Một mặt là điều cấm kỵ.
Mặt khác bọn họ cũng là sợ oan hồn An quốc sẽ tìm được bọn họ tính sổ.
Thời gian trôi qua, những tên côn đồ này không có việc gì làm cho nên có chút không thể chịu đựng được.
“Chờ xong chuyện này, lấy được tiền thưởng, ông đây nhất định phải thả lỏng chút.”
“Thật sự rất nhớ Tiểu Phượng mà!”
Một tên nhếch miệng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!