"Chúng ta sẽ cho hắn thấy sợ lợi hại của Bắc Giang chúng ta!" Một người đàn ông trung niên hào hứng, khắp người tràn đầy khí thế.
"Dọn đường, chuẩn bị quân mai phục!"
Cuối cùng cả đội quân cũng dần dần tới được bờ sông.Toàn bộ bến tàu tư nhân đã bị phong tỏa chặt chẽ. Nhìn xung quanh, đám đông đen nghịt gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Không ai nói gì, bầu không khí uy nghiêm và trang trọng.
Tần Thiên không khỏi kinh ngạc. Lúc này mới hiểu rằng ba nghìn tráng sĩ mà Hồ Bân nói không phải là nói dối.
Một phần ông ta mang theo từ nhà họ An chỉ có vài trăm người. Còn đội quân lớn đã xếp hàng trước ở dọc bờ sông. Thấy đoàn xe đến gần, họ chia thành hai hàng.
Vẻ mặt Vương Ninh Thông nghiêm trọng, lớn tiếng nói: "Cung nghênh tiên sinh!"
Ngay lập tức, hàng ngàn người cúi đầu và hét lớn: "Cung nghênh tiên sinh!"
Xe dừng lại, Hồ Bân đích thân mở cửa, mời Tần Thiên xuống xe.
Ở bờ sông, một chiếc thuyền đã sẵn sàng. Ám Thiên Vương Truy Phong đứng cầm đao,im lặng không nói gì, thế giới đang lạnh giá.
"Tới rồi à?" Nhìn thấy Tần Thiên tới gần, anh ta mấp máy môi, hờ hững nói.
Tần Thiên gật đầu: "Tới rồi."
"Đã sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng."
Mí mắt Truy Phong giật giật, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì lên thuyền thôi.”
“Được.” Tần Thiên nhảy lên thuyền.
Truy Phong hét lớn: “Xuất bến!”
Khi con thuyền lớn dần rời bờ, Hồ Bân và Ninh Thông đã hét lên: "Tiên sinh thần uy!"
"Nhất định có thể săn bằng Bắc Giang, đưa lão gia tử trở về an toàn!"
"Chúng tôi sẽ đợi ở đây!"
Hàng ngàn người cùng đồng thanh: "Tiên sinh thần uy!"
"San bằng Bắc Giang!"
"Chúng tôi sẽ ở đây đợi tiên sinh!"
Tần Thiên có chút cảm động, hắn cảm thấy hốc mắt của mình có chút ươn ướt. Chết tiệt, có đến mức phải sến sẩm như vậy không!
Hắn cố ý tự chế giễu cười nói: "Theo chủ nghĩa hình thức như vậy, giống như tráng sĩ một đi không trở về."
"Thật là buồn cười."
Thấy Truy Phong không nói gì, hắn bắt chuyện: "Cậu muốn cùng tôi đến Bắc Giang sao?"
“Không phải Ngọc Linh Lung đã nói, tất cả con cái nhà họ An gia không được đặt chân lên lãnh thổ Bắc Giang sao?”
"Huống chi, cậu còn là Ám Thiên Vương nắm đại quyền trong tay."
Truy Phong trầm giọng nói: "Tôi đưa anh đến bờ bên kia, sẽ đợi ở trên thuyền, không đặt chân đến lãnh thổ Bắc Giang."
Sau đó, anh ta im lặng một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Thiên, nói tiếp: "Lần này đi thật sự không dễ dàng trở về."
"Đây là tài liệu về Bắc Giang, anh tự xem đi." Nói rồi, anh ta đưa cho Tần Thiên một chồng tài liệu rất dày, dường như cảm thấy quá tàn nhẫn nên quay người đi.
Sau khi xem xong, Tần Thiên không khỏi há hốc miệng. Thực lực của Bắc Giang vương Lưu Triệt vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!