Tần Thiên liếc nhìn năm mươi thành viên Hắc Hổ, cười lạnh nói: “Muốn sống sót thì sang bên kia quỳ đi.”
"Nếu cho rằng mình giỏi, hãy thoải mái tấn công. Đội trưởng của các người là một ví dụ."
Năm mươi thành viên trong đội nhìn nhau kinh hãi.
Trước đó, họ đều là những nhân vật tàn nhẫn, hung hãn nhưng Tần Thiên đã đánh nát nhận thức của bọn họ.
Lúc này bọn họ cảm thấy trước mặt Tần Thiên, mình chính là ba học sinh ba tốt vừa mới bước ra khỏi cổng trường.
Bụp một tiếng, một trong những người nhát gan, chân mềm nhũn quỳ xuống tại chỗ.
Hiện trường yên tĩnh.
Những kẻ này lần lượt cúi đầu, giống như một bầy cừu ngoan ngoãn, họ lặng lẽ đi sang một bên, mỗi người tìm một vị trí rồi quỳ xuống. Bọn họ thậm chí không dám nhìn Tần Thiên nữa.
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Tề Nhân, hắn thản nhiên đặt Miêu đao lên vai Tề Nhân.
"Cậu làm gì vậy?"
“Đừng giết tôi!” Tề Nhân rùng mình, theo bản năng kêu lên.
Sắc mặt ông trắng bệch như một tờ giấy.
“Ông là cha của Tề Xuân, ông có biết đây là xưởng sản xuất hàng giả của anh ta không?”
Tề Nhân còn chưa kịp nói, Tần Thiên đã cười lạnh nói tiếp: "Nếu biết, vậy thì là ông bao che."
“Nếu không biết thì là ông cũng không có khả năng dạy dỗ con cái, tự chịu trách nhiệm.”
“Hãy đến quỳ bên cạnh con trai ông đi.”
Sắc mặt Tề Nhân tái mét, run rẩy, bước tới quỳ bên cạnh Tề Xuân.
Hai cha con buồn rầu như những đứa con hiếu thảo trước linh cữu.
Tần Thiên cười toe toét với Tô Tô, nói: "Vợ yêu, không khiến em sợ hãi chứ?"
"Những người này thật sự không biết điều!"
“Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc cho bọn họ một bài học.”
"Đừng lo, lần sau anh sẽ cố gắng kiềm chế hơn."
Tô Tô nhìn khuôn mặt tươi cười đầy nịnh nọt này, mắt không khỏi đỏ ngầu.
Anh chàng này là một ác ma đối với người khác, nhưng lại là một người chồng vô cùng tận tình với mình.
Cô chợt cảm thấy một niềm hạnh phúc lớn lao.
Xem ra chỉ cần có người đàn ông này ở bên, cho dù có trở thành kẻ thù của cả thế giới, cô cũng không phải lo lắng.
Mắt cô mắt đỏ hoe nói: “Còn mấy phút nữa, anh muốn ăn tuý ngư thì nhanh lên.”
Tần Thiên vội vàng nói: "Vợ anh nói không sai, đây mới việc quang trọng!"
Hắn lại ngồi lên ghế, đặt Miêu đao lên vai Tề Nhân rồi nói:
"Trở lại vấn đề, có phải nhà họ Tề các người quyền lực nhất thành phố Trịnh không?"
"Có ai giỏi hơn các người không?"
"Gọi tới đây, để tôi xem xem."
"Thời gian của tôi có hạn, tốt nhất là nhanh lên!"
Tề Nhân hoàn toàn bối rối. Đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu Tần Thiên muốn làm gì.
Hôm nay, lẽ nào tên này định một mình thách thức toàn bộ thành phố Trịnh trong công xưởng đổ nát này sao?
Ở phía xa xa, Hắc Hổ mắt đỏ như máu, đầy thù hận.