“Đúng, chính là đi nghỉ dưỡng.”
Nghe Tần Thiên nói vậy thì mặt mọi người đều ngơ ngác. Lúc này Quản Nghĩa mới xách một cái vali da vội vã đi vào.
“Tần Vuơng, việc ngày dặn tôi đã làm xong rồi, đều ở trong này rồi.” Quản Nghĩa đặt chiếc vali da xuống trước mặt mọi người.
Trong lúc mọi người ngơ ngác Lãnh Vân lại không nhịn được bật cười: “Anh chuẩn bị chơi lớn? dùng thuốc nổ?”
Bọn họ cứ nghĩ cái cặp kia sẽ chưa vũ khí nóng. Nhìn bộ dạng như vậy chắc chắn định dùng vũ khí mạnh thật rồi.
“Thuốc nổ cái gì? Thật không hiểu nổi cô.”
“Thô lỗ quá đấy.” Tần Thiên lẩm bẩm một câu rồi bảo Quản Nghĩa mở cặp.
Nhìn thấy thứ ở phía trong ai cũng trợn tròn mắt, ở bên trong xanh xanh đỏ đỏ tất cả đều là Euro.
Advertisement
Lãnh Vân không hiểu: “Anh lấy nhiều tiền thế này là định làm gì?”
“Chả nhẽ muốn dùng tiền đè chết Độc Sư?”
Quản Nghĩa ngại ngùng nói: “Năng lực của em có hạn trong thời gian ngắn chỉ có thể rút được chút tiền thế này, tổng cộng 2 triệu Euro, mời Tần Vương ra lệnh.”
Tần Thiên gật đầu: “Khoản này bao giờ về tôi sẽ bảo người chuyển trả cậu, cậu mới nhận chức ở đây còn cần dùng nhiều tiền.”
Sau đó hắn quay lại nhìn biểu cảm ngơ ngác của mọi người rồi cười nói: “Hôm nay tôi tuyên bố chúng ta nghỉ ngơi.”
“Các cậu không phải có rất nhiều người chưa bao giờ đi nước ngoài sao? Hôm nay cầm tiền này đi mua sắm.”
Mai Hồng Tuyết cười: “Ý của anh là chúng ta có thể cầm vali tiền này sau đó đi mua sắm sao?”
Tần Thiên gật đầu nói tiếp: “Nhưng mà có một yêu cầu.”
“Cách mọi người ăn mặc có hơi quá, đi vào cửa hàng người ta lại tưởng phần tử khủng bố, không phải đã bảo quản sự chuẩn bị quần áo cho mọi người rồi sao? Mau đi thay đi.”
“Để hết vũ khí lại thay quần áo đi nghỉ mát vào. Tôi nói với mọi người thế này, tiền chỉ có từng này, ai thay quần áo tới trước thì lấy được nhiều, đến sau không còn gì thì đừng trách tôi.”
Mọi người quay qua nhìn nhau, mặt vừa mang biểu cảm khó tin vừa mang biểu cảm ngại ngùng.
Trúc Diệp Thanh hô lên: “Tần Vương uy vũ!”
“Vậy thì các anh em cứ ở đây mà chờ, đừng có động đậy, tôi đi thay quần áo đây!” Nói xong thì chạy vội về phòng mình.
Bây giờ mọi người mới phản ứng lại cũng vội vã chạy đi, Lãnh Vân híp mắt nhìn Tần Thiên cười lạnh: “Để tôi nhìn xem anh định chơi cái trò gì với tôi.”
Nói xong cũng quay người đi thay quần áo.
“Chú Tàn có đi không?” Tần Thiên nhìn Tàn Kiếm ngồi yên không nhúc nhích thì hỏi.
Tàn Kiếm cười bảo: “Tôi hiểu thiếu chủ định dùng chút thời gian này để mọi người xả hơi cũng coi như phần thưởng cho mọi người. Tôi thay mặt tất cả cảm ơn thiếu chủ.”
“Chỉ là bản thân tôi tới tuổi này rồi không định tham gia buổi ồn ào này. Trang viên này phong cảnh rất đẹp tôi định ở đây đi tản bộ.”
Tần Thiêu cười quay lại nói với Quỷ Vô Thường và Thôi Minh sau lưng Tàn Kiếm: “Hai người đứng ngây ra đó làm gì?”
“Mau đi đi!”
“Vô Thường, xin cậu hãy bỏ cái xích sắt đó ra đi có được không, tôi đảm bảo với cậu vũ khí của cậu không ai dám lấy trộm đâu.”
Chỗ này là cứ điểm mạng lưới tình báo, để phục vụ công việc cho nên tất cả các loại quần áo đều có. Rất nhanh mọi người đã quay lại, chỉ cần đưa mắt nhìn đã thấy đủ loại màu sắc kiểu dáng.
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết đều mặc váy. Một người mặc váy trắng nhìn thanh nhã, một người mặc váy đỏ nhìn yêu kiều. Đúng là cảnh sắc vui mắt, chỉ có Đồng Xuyên và Thiết Tí mặc quần đùi hoa chân đi một đôi dép xỏ ngón.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!