Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Lãnh Nại Tử, não Tần Thiên không kịp load nhưng hắn ngay lập tức gật đầu và nói: "Đúng vậy."
Lãnh Nại Tử: "Cô ấy có đẹp không?"
Tần Thiên nói: "Có."
Lãnh Nại Tử: “Vậy anh có yêu cô ấy không?”
Tần Thiên do dự một chút, chân thành nói: "Cô ấy đã soi sáng cho tôi trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời tôi."
"Bây giờ, cô ấy cũng đã cho tôi một gia đình."
"Cô ấy rất xinh đẹp và lương thiện nhưng cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường."
"Nếu có thể, tôi sẽ hết lòng bảo vệ cô ấy cả đời, sẽ không để sóng gió bên ngoài ảnh hưởng đến cô ấy."
Lãnh Nại Tử: "Anh là truyền nhân của Diêm Vương Điện, cũng là chủ Thần Vương Điện, là người phụ nữ của anh, anh cho rằng cô ấy có thể vĩnh viễn sống yên ổn sao?"
“Sự bảo vệ mà anh tặng cô ấy có thể tồn tại được bao lâu?”
Trong mắt Tần Thiên lóe lên tia tức giận.
Hắn thấp giọng: "Vậy thì tôi sẽ giết tất cả những kẻ tạo nên sóng gió."
Nói xong những lời này, gió biển xung quanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Trên mặt hồ, những con thiên nga vốn nhàn nhã vô tư đột nhiên giống như sợ hãi, kêu lên và bỏ chạy.
Mí mắt Lãnh Nại Tử giật mạnh, cô ta cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Tần Thiên ý thức được mình đã mất bình tĩnh, vội vàng kiềm chế.
Hắn đổi chủ đề và nói: "Cô có đói không?"
"Hay là tôi đi mua chút đồ ăn cho cô nhé?"
Lãnh Nại Tử đang định nói điều gì đó thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn vội vã từ xa đi tới, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
"Tôi thấy hơi lạnh, chúng ta đến chỗ nào ấm áp đi."
Cô ta đứng dậy và vội vã rời đi.
"Cô gái, hãy nghe tôi nói!"
“Tại sao một quý cô thanh lịch và xinh đẹp như cô lại phải nghe lời một kẻ như vậy chứ?”
"Nhìn xem, anh ta giống như một tên giang hồ đầu đường xó chợ, căn bản không xứng với cô!"
"Anh ta bắt nạt cô sao? Nói cho tôi biết, tôi sẽ trút giận giúp cô!" Charlie dừng lại trước mặt Lãnh Nại Tử, với vẻ mặt tức giận.
Vừa rồi khi nhìn thấy Lãnh Nại Tử, hắn ta đã bị vẻ đẹp đó làm cho kinh ngạc.
Một người phụ nữ như vậy đáng lẽ phải là người yêu của một quý ông như hắn ta.
Tần Thiên mặc quần áo bình thường, chân đi dép lê, căn bản không xứng với Lãnh Nại Tử, hắn ta nghĩ mình có cơ hội nên đuổi theo.
"Nếu anh còn tiếp tục không biết điều, tôi sẽ ném anh xuống biển cho cá mập ăn!" Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.
Không biết tại sao, hiện tại trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu. Có một cảm giác tức giận, nhưng không có chỗ nào để xả.
Charlie cười lạnh nói: "Tiểu tử, muốn thách thức tôi sao?"
"Đến đây, xem ai ném ai xuống biển!"
"Giở thói ngang ngược ở đây, tôi nói cho anh biết, nơi này từng là thuộc địa của chúng tôi!"
"Chúng tôi là chủ nhân của nơi này!"
"Cậu tôi là cha đỡ đầu ở đây!" Hắn ta xắn tay áo lên, chuẩn bị lao về phía trước.
Xét về vóc dáng, hắn ta cảm thấy mình có thể đánh bại Tần Thiên. Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, cho rằng mình cao siêu hơn người khác.
Tần Thiên cười lạnh nhìn hắn ta, cho dù cậu của hắn ta là cha đỡ đầu hay linh mục chỉ cần hắn ta xông tới sẽ lập tức bị ném xuống biển.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!