"Các người mau rời khỏi đây đi, tôi không thể phục vụ các người nữa!"
"Nếu người lùn phát hiện ra, sau này tôi sẽ không thể vào rừng nữa!"
"Mau đi đi!" Ông ta vừa nói vừa mở cửa, vẻ mặt vẻ kích động muốn đuổi đám người Tần Thiên đi.
Sắc mặt Tần Thiên cực kỳ âm trầm. Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Lang Trung vội vàng kiểm tra vết thương cho Trúc Diệp Thanh. Anh ta rút ra một mũi tên ngắn ra, đặt dưới mũi, ngửi và thở phào nhẹ nhõm.
“Đó là độc chiết xuất từ thực vật, không quá độc.”
Advertisement
“Người anh em này chủ yếu chạy một quãng đường dài nên kiệt sức, cộng thêm độc tính phát tác, mới dẫn đến hôn mê.”
"Thiếu chủ, tôi có thể xử lý được."
Tần Thiên gật đầu, chân thành nói với Back: “Đồng đội của chúng tôi đã bị thương.”
"Chờ anh ta tỉnh lại, hỏi rõ tình hình."
Advertisement
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không liên lụy đến ông đâu. Nếu tình thế thực sự nghiêm trọng, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây."
"Nhân đôi thù lao, mỗi xu cũng không thiếu."
Nghe xong, Back do dự rồi chạy ra ngoài lấy vài chai nhỏ, bên trong đựng chất lỏng màu nâu.
“Thuốc trong này có thể giải độc.”
“Các người mau cứu anh ta đi.”
Đồng Xuyên và Thiết Tí khênh Trúc Diệp Thanh lên giường và đặt nằm thẳng phẳng. Lang Trung cắt áo sau lưng, rút đầu mũi tên ra rồi bôi thuốc vào.
Chẳng bao lâu, anh ta từ từ tỉnh lại.
Sức sống của anh ta đủ mạnh, như Lang Trung đã nói, một vài mũi tên độc sẽ không gây hại gì nhiều nhưng anh ta không ngừng lao ra khỏi rừng, kiệt sức cho nên mới dẫn đến hôn mê.
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Xà Vương và những người khác đâu?"
Trúc Diệp Thanh cũng biết đã gây ra tai họa lớn, trên mặt đầy vẻ áy náy.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nói ra sự thật.
Đúng như Tần Thiên dự đoán, Xà Vương nóng lòng đi tìm Nile để trả thù.
Vì vậy, sau khi nghe Back giới thiệu tình hình, cô ta đã tự quyết định dẫn tiểu đội Ám Ảnh của mình vào rừng.
Dù rừng rậm nguy hiểm nhưng Lãnh Vân lại là Xà Vương. Mọi người trong đội Ám Ảnh của cô ta đều có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến. Rừng rậm không thể làm khó họ.
Ai ngờ, ở trong rừng tìm kiếm một ngày một đêm vẫn không thu hoạch được gì.
Vô tình, xâm nhập vào lãnh thổ săn bắn của bộ lạc người lùn, có hàng trăm người lùn bao vây họ lại. Sau đó, những xung đột không thể tránh khỏi xảy ra.
Tần Thiên trầm giọng nói: "Các người đã giết người?"
Trúc Diệp Thanh vội vàng nói: “Không!”
"Người lùn vô cùng kích động. Lúc đầu, chúng tôi không hiểu họ đang nói gì."
"Sau đó, một trong số họ đã nói được vài từ bằng tiếng Anh."
"Ý của hắn là muốn Xà Vương của chúng ta ở lại, gả cho con trai hắn."
"Chỉ cần Xà Vương đồng ý, hắn sẽ thả những người còn lại chúng ta đi."
Trong mắt Tần Thiên phun ra lửa, để Lãnh Vân kết hôn với một người lùn, từ giờ trở đi đều sống trong rừng rậm ư.
Trò đùa quốc tế gì vậy.
"Xà Vương biết sự tình khó khăn nên không còn cách nào khác đành phải đồng ý ở lại."
"Cô ấy bảo tôi đột phá vòng vây để về báo tin. Cô ấy nói -"
Trúc Diệp Thanh do dự một chút, dường như không thể nói ra thành lời.
Tần Thiên tức giận nói: "Cô ấy nói gì?"
"Đã là lúc nào rồi mà còn lề mà lề mề!"
"Mau nói đi!"
“Rõ!” Trúc Diệp Thanh run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Xà Vương nói sẽ cho lão đại hai ngày.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!