Hắn biết rằng với năng lực của Lãnh Vân, những người lùn này hoàn toàn không thể nhốt được cô ta.
Tuy nhiên, cô ta lại là mục tiêu trọng điểm những người lùn này canh giữ, nếu muốn thoát ra, sẽ phải đại khai sát giới.
Cô ta có thể hạ nhục bản thân tạm thời ở lại là điều tốt nhất có thể làm vì suy tính cho đại cục rồi.
Ít nhất hiện tại vẫn chưa đổ máu.
Thiết Ngưng Sương nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái quái gì vậy, muốn cưới Xà Vương? Đúng là nực cười!"
"Những người lùn này thật không biết điều, anh Thiên, bây giờ chúng ta đi giết chết bọn chúng!"
"Câm miệng!" Tần Thiên mắng, bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó.
Nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào hay.
Lãnh Vân bị mắc nhốt trong bộ lạc người lùn, đây chính là một quả bom hẹn giờ.
Hắn phải giải quyết vấn đề một cách hòa bình trước khi quả bom phát nổ. Vậy cách duy nhất là đến gặp bộ lạc người lùn và đàm phán với họ.
Advertisement
Chỉ là sự khó khăn của cuộc đàm phán này khiến Tần Thiên chỉ nghĩ đến cũng tê cả da đầu.
Hắn đi cả chặng đường dài tới đây, đến bóng dáng của Nile cũng không thấy lại phải giải quyết chuyện này trước.
Tần Thiên thật sự muốn chạy trốn.
Không còn cách nào khác, dù khó khăn hơn nữa, hắn cũng không còn cách nào khác là phải làm.
Sau khi suy nghĩ kĩ, hắn cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói với Back: “Ông từng nói trong tộc người lùn có bạn bè của ông.”
"Bây giờ, những gì họ đang làm đã vượt quá giới hạn."
"Tôi muốn đi thương lượng với bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý thả đồng đội của tôi ra, những điều kiện khác đều dễ dàng thương lượng."
"Họ sống trong rừng nên chắc chắn thiếu lương thực và thuốc men phải không? Muốn bao nhiêu,tôi đều có thể cung cấp."
"Tôi hy vọng ông có thể đưa chúng tôi đến đó, sử dụng sức mạnh của người bạn đó của ông và giải quyết vấn đề này một cách hòa bình."
Back lo lắng nói: “Họ sẽ không nghe lời người khác, họ chỉ làm mọi việc theo niềm tin của chính mình”.
“Tôi đã nhìn thấy Xà Vương của các người rồi, rất xinh đẹp.”
"Người lùn khi nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ coi như thánh nữ, sẽ không thả cô ấy đi."
Tần Thiên tức giận nói: "Thánh nữ có thể dùng vũ lực đoạt được sao?"
"Nếu bọn họ ngoan cố, tôi cũng sẽ không ngại giết bọn họ!"
“Không được!” Back nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên thì giật mình.
Một khi đại khai sát giới, ông ta sẽ gặp khó khăn.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi!"
"Ngày mai tôi sẽ đưa các người đến đó!"
"Hai ngày sau là lễ hội hiến tế của bọn họ, bọn họ muốn kết hôn với thánh nữ,bây giờ bọn họ nhất định sẽ đi săn và chuẩn bị thức ăn."
"Theo tôi được biết, mỗi lần bọn họ săn bắn quy mô lớn, sẽ có rất nhiều tộc nhân bị thương."
"Để chiếm được sự thiện cảm của họ, tốt nhất các người nên chuẩn bị nhiều thuốc men hơn."
Tần Thiên khó chịu nói: "Ông đi làm đi."
"Mua hết số thuốc thông thường có thể mua được ở gần đây, miễn là thứ họ có thể dùng được,đều mua hết."
"Hết bao nhiêu sẽ có người chuyển cho ông."
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Back đã chạy đến thị trấn gần đó để mua thuốc.
Nào là thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, v.v…tất cả xếp đầy hai thùng lớn
Điều khiến Tần Thiên kinh ngạc chính là ông ta còn mua hai bình cồn y tế nồng độ cao.
“Họ dùng để khử trùng vết thương sao?”
“Theo những gì tôi biết, họ có một phương pháp dân gian là sử dụng chất lỏng thực vật để khử trùng.”
“Không.” Back nghiêm túc nói: “Họ thích uống thứ này.”
Tiếp theo, ông ta liên tục nói với Tần Thiên, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra tay.
Đây là điểm mấu chốt. Bởi vì người lùn rất đoàn kết, một khi một trong số họ bị giết, họ sẽ chiến đấu đến cùng dù biết rõ mình không thể đánh thắng.
Như vậy, chỉ có một hậu quả.
Hoặc Tần Thiên và nhóm của hắn sẽ bị tiêu diệt. Hoặc toàn bộ tộc người lùn sẽ bị xóa sổ. Khỏi phải nói thì ai cũng biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Tần Thiên sai Đồng Xuyên cùng Thiết Tí bưng hộp thuốc, sắc mặt âm trầm đi theo Back dẫn đội Thiên Phạt tiến vào rừng rậm rộng lớn.