Cô ta là thư kí của Vương Cường, tên là Lý Diễm. Khi mới vào công ty, chỉ là một người mẫu nhỏ. Ở trong văn phòng thì là một nhân viên văn thư.
Nhưng Lý Diễm này rất mưu mô, lén lút nịnh bợ Vương Cường nên cô ta đã đảm nhận chức vụ thư kí.
Về việc cô ta nịnh bợ Vương Cường như thế nào thì toàn bộ công ty Tinh Đồ đều biết. Chỉ là mọi người không chỉ ra mà thôi.
Cô ta có thù với chị Vinh. Một mặt, chị Dung dựa vào địa vị của Liễu Như Ngọc coi thường một thư kí như cô ta.
Ngoài ra, có một lần, chị Vinh vào văn phòng của Vương Cường mà không gõ cửa, tình cờ bắt gặp cô ta và Vương Cường đang ở cùng nhau.
Bây giờ, Liễu Như Ngọc đã rớt đài, chị Vinh không còn chỗ dựa thì đương nhiên Lý Diễm sẽ không bỏ lỡ cơ hội chế giễu và đàn áp.
Chị Vinh khịt mũi, lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa!"
Advertisement
"Tôi tới tìm Vương Cường!"
Nói xong, cô ta đi thẳng về phía phòng làm việc bên trong.
“Đứng lại!” Lý Diễm vội vàng chặn trước mặt, cười lạnh: “Dương Vinh, sao cô không tự nhìn lại mình xem?”
"Chủ tử của cô đã thất thủ, không có Liễu Như Ngọc, cô chẳng là gì cả."
"Vương tổng là người cô nói là có thể gặp sao? Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"
Advertisement
“Hỏi cả công ty xem, ai muốn gặp Vương tổng mà không thông qua tôi?”
Trong giai đoạn quan trọng, Dương Vinh không muốn gây thêm rắc rối.
Cô ta cố gắng kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Thư ký Lý, tôi có chuyện quan trọng cần gặp Vương tổng."
“Xin hãy chuyển lời.”
Lý Diễm đắc ý nói: "Thế còn tạm được."
"Chỉ là tôi đột nhiên khát nước, cô đi rót cho ta một ly trà."
"Đừng có quá đáng!" Dương Vinh khó chịu.
"Sao vậy, cô định cắn tôi à?"
"Đến đây, Liễu Như Ngọc đã bốc mùi rồi, bây giờ để tôi cho mọi người xem quản lý của cô ta là người như thế nào."
"Chẳng trách Liễu Như Ngọc trở nên khó ngửi, có quản lý như cô, muốn không bốc mùi cũng khó." Lý Diễm được đằng chân lân đằng đầu, không chịu nhượng bộ.
Dương Vinh nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi đến bình nước bên cạnh lấy một cốc nước.
Cô ta bưng nước tới cho Lý Diễm, nói: "Bây giờ đã được chưa?"
Lý Diễm đắc ý, cô ta không nhận nước mà cười khẩy: "Tôi đột nhiên không khát nữa."
"Dương Vinh, thật xin lỗi, Vương tông không có ở công ty, cô đến vô ích tồi."
Vừa nói cô ta vừa cười lớn.
Dương Vinh tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, đổ hết nước trong tay lên mặt Lý Diễm.
"Ối!" Lý Diễm giật mình kêu lên.
Lớp trang điểm của cô ta bị lem, quần áo ướt sũng.
Bên cạnh có mấy cô gái vội chạy tới dùng khăn giấy lau người cho cô ta.
"Chị Diễm, chị không sao chứ? Có bị bỏng không?"
"Chị Diễm, chị mau vào trong thay quần áo đi."
"Chị Diễm, đừng tức giận, tức giận sẽ chỉ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bản thân"
"Tránh hết ra!"
"Dương Vinh, hôm nay tôi liều với cô!"
Lý Diễm thô bạo đẩy mấy cô gái đang nịnh nọt mình ra, đưa tay cầm lấy cốc nước bên cạnh, định đánh nhau với chị Vinh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói.
"Chó cùng rứt giậu sẽ cắn người."
"Chị Diễm, chị có thân phận gì chứ? Tại sao lại phải tính toán với một con chó không nhà?"
Mọi người vội vàng quay lại nhìn, từ bên ngoài, một người phụ nữ bước vào.
Khắp người đều đeo trang sức, toát lên vẻ quý phái.
Dương Vinh trầm giọng nói: "Cô là cái thá gì mà dám ở đây ăn nói bừa bãi?"
Người phụ nữ hừ một tiếng, bước tới và ngồi xuống ghế.
Cô ta bắt chéo chân, cười lạnh: "Chị Diễm, hãy nói cho cô ta biết tôi là ai."
Lý Diễm lớn tiếng nói: "Mọi người, bây giờ hãy nghe tôi tuyên bố."
"Đây là ngôi sao mới được đàm phán của công ty chúng ta, tiếp theo, Vương tổng sẽ hỗ trợ tích cực."
“Mọi người có thể nghĩ rằng cô ấy hơi lạ, nhưng đó là vì cô ấy đã tập trung trau dồi kỹ năng ca hát và diễn xuất trong nhiều năm qua.”
"Thật ra cô ấy rất có thực lực."
“Trong show ca hát năm đó, nếu không phải ai đó dùng thủ đoạn mờ ám thì quán quân đã là Bạch Hiểu Thiến.”