"Họ Vương kia, có phải anh làm việc gì khuất tất nên chột dạ không? Anh nói bàn chuyện công việc nhưng sau lưng tôi ở cùng với minh tinh nào trong công ty phải không?"
"Tôi nói cho anh biết, nếu thật sự như vậy, tôi sẽ giết anh!" Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ tức giận.
Vương Cường kịp phản ứng lại, vội vàng nói: "Em nói linh tinh gì vậy chứ!"
"Anh bàn về việc công ty được mua lại."
"Em yên tâm đi!"
Advertisement
“Bác sĩ nói rằng bệnh của Nam Nam, miễn là sống trong môi trường có không khí trong lành sẽ không phát bệnh.”
"Đợi anh bán công ty xong, chúng ta sẽ ra nước ngoài định cư."
"Lần này chúng ta đi Úc, anh đã xem nhà rồi, tốt hơn rất nhiều so với lần trước ở quần đảo Marat ."
Người phụ nữ tức giận nói: "Coi như anh có chút lương tâm!"
Advertisement
"Bàn chuyện xong rồi thì mau về đi!" Nói xong cô ta liền cúp máy.
Vương Cường thở phào nhẹ nhõm, trên mặt toát mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến việc có thể lập tức đưa vợ con ra nước ngoài, bản thân có tiền có thời gian, lúc rảnh có thể bay về hưởng thụ cuộc sống vui vẻ. Không còn sợ bị vợ kiểm tra, anh ta nở nụ cười đắc ý.
Về việc bán công ty, anh ta vẫn là tổng giám đốc và sẽ hết sức ủng hộ nâng đỡ Bạch Hiểu Thiến, những lời này đều là dối cô ta.
Triệu Húc đã hứa rằng, sau khi mua lại công ty, anh ta có thể ở lại nhưng đó chỉ là chức danh cố vấn trống.
Đến lúc đó, anh ta sẽ không còn chút thực quyền nào nữa, chứ đừng nói đến việc nâng đỡ Bạch Hiểu Thiến.
Nhưng nghĩ đến Bạch Hiểu Thiến, anh ta không khỏi nuốt khan. Phải nói là cô gái này khá xinh đẹp, để cô ta rời đi sớm như vậy, quả thật là đáng tiếc.
Vừa rồi là ai gọi điện thoại?
Trò đùa gì vậy chứ!
Anh ta chửi bới, lướt đến số điện thoại lạ đó, chuẩn bị gọi lại để chất vấn.
Lúc này vừa đẩy cửa vào, vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trên bàn trước mặt, một chai rượu vang trong bộ sưu tập của anh ta đã được mở ra.
Vương Cường sợ hãi hét lên, suýt nữa ném điện thoại đi.
"Anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi!"
Quá kích động, nhìn thấy một cây gậy bóng chày bên cạnh, anh ta vội vàng chạy tới, cầm nó lên.
Tần Thiên mỉm cười nhìn anh ta nói: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Tần Thiên."
"Mạo muội đến đây vì tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Tần Thiên?" Vương Cường cau mày, tức giận nói: "Tôi không quen anh!"
"Tôi không muốn nói chuyện gì với anh cả. Bây giờ, tôi ra lệnh cho anh rời khỏi đây ngay lập tức!"
"Nếu không, đột nhập nhà riêng, có tin là tôi sẽ báo cảnh sát không!"
"Vậy sao?" Tần Thiên rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, nói: "Rượu ngon."
"Nếu tôi không nhầm thì đây là sản phẩm ở quần đảo Marat. May mắn, tôi mới được nếm thử cách đây không lâu."
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Thiên, Vương Cường cảm thấy chột dạ, chợt nghĩ đến Bạch Hiểu Thiến, trong lòng run lên.
Chẳng lẽ tên này là Bạch Hiểu Thiến phái tới tống tiền mình?
Cô ta thực sự dám giở trò?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!