Nhiếp Thanh Long lập tức trả lời: Lão đại yên tâm, tôi sẽ lo liệu.
Như sợ Tần Thiên có gánh nặng tâm lý, Nhiếp Thanh Long giải thích: Liễu Như Ngọc hiện tại là Đại sứ châu Á của Quỹ chăm sóc trẻ em nghèo của Liên Hợp Quốc, chỉ riêng thân phận này đã đáng để chúng ta bảo vệ rồi.
Tần Thiên ngồi xe tới chợ công nghệ, thay vì đi vào, hắn đi vòng đến một con hẻm phía sau.
Ở đây cũng có một số cửa hàng bán sản phẩm điện tử.
Giá thuê rẻ hơn một nửa so với thị trường.
Vì có nhiều công nghệ đen không thể mua qua kênh thông thường nên lượng khách hàng không ít chút nào.
Tần Thiên mặc quần áo bình thường, nhìn như sinh viên đại học, lang thang một đường đến cửa hàng trong cùng có tên là "Khoa học kĩ thuật Thiên Cẩu".
Cửa hàng không lớn, bên trong có đủ loại máy tính và phụ kiện.
Ông chủ trông cũng giống như một sinh viên mới tốt nghiệp đại học với mái tóc bù xù, đang ăn mì gói.
Trước mặt anh ta đang phát một đoạn video, trong buổi họp báo ngày hôm qua, Vương Cường và các cô gái từng tham gia cuộc thi ca hát với Liễu Như Ngọc đang làm rõ vụ bê bối cho cô ta.
"Có hay không?" Tần Thiên lạnh lùng nói.
Ông chủ vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thiên, đặt mì ăn xuống, lau miệng nói: "Anh muốn mua máy tính à?"
"Nó dùng để làm gì và cấu hình ra sao?"
"Chỉ cần anh nói, chắc chắn sẽ làm anh hài lòng. Hơn nữa, giá cả so với trên thị trường rẻ hơn một nửa."
Anh ta nói một cách tự tin.
Tần Thiên đi vòng quanh, nhìn thấy một chồng tờ rơi ở bên cạnh bàn, trên đó ghi: "Thượng nghiệp Lam Hải- Dự án tài trợ sáng tạo thương mại điện tử.
Tiện tay lật qua lật lại, tổng thể thấy rằng cùng với sự bùng nổ kinh tế, sự phổ biến của máy tính, tiếp theo, mua sắm trực tuyến sẽ trở thành xu thế kinh doanh.
Nhóm khách hàng chính là những người lao động văn phòng, không có thời gian đi mua sắm và những người chỉ thích ở nhà.
Chữ ký bên dưới tài liệu dự án là Lưu Vân Đông.
"Đây là dự án của anh làm à, anh là Lưu Vân Đông?" Tần Thiên có hứng thú hỏi.
"Tôi là Lưu Vân Đông."
"Anh bạn, anh đã nghe nói về Thiên Cẩu Mall chưa? Là tôi làm đó."
Nói đến dự án, Lưu Vân Đông hưng phấn đến mức quên mất giới thiệu máy tính với Tần Thiên.
Anh ta mở một trang web và nói: "Nhìn này, chính là cái này."
"Bán hàng trực tuyến. Nói một cách đơn giản, trang web của tôi là một siêu thị lớn, bất kỳ thương hiệu nào cũng có thể tham gia."
Sau đó, bắt đầu phần giới thiệu đến cả sùi bọt mép.
Thấy Tần Thiên rất có hứng thú, anh ta kích động nói: "Anh bạn, anh cũng vừa mới tốt nghiệp sao?"
"Anh có muốn gia nhập công ty của tôi và cùng nhau khởi nghiệp không!"
"Tôi nói cho anh biết, đây chắc chắn là xu hướng lớn trong tương lai!"
"Chỉ cần có người sẵn lòng đầu tư, tôi tin tưởng rằng trong vòng 5 năm tới, sẽ được niêm yết trên Nasdaq và trở thành cổ phiếu thương mại điện tử đầu tiên!"
Tần Thiên cười nói: "Cho nên anh in nhiều tờ rơi như vậy là hy vọng tìm được nhà đầu tư à?"
Lưu Vân Đông cười khổ nói: "Tôi cũng không có lựa chọn nào khác."
"Tôi đã đến gặp nhiều nhà đầu tư nhưng tầm nhìn của họ quá thiển cận, hoàn toàn không nhìn thấy xu thế tương lai."
“Một số thì khá hơn một chút, nhưng khi họ nghe thấy số tiền tôi muốn đầu tư, họ đuổi tôi ra ngoài ngay lập tức.”
"Họ nói tôi vì tiền điên rồi."
Tần Thiên cười nói: "Anh muốn đầu tư bao nhiêu?"
Lưu Vân Đông lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, sau đó nói: "Đây là đầu gió vì vậy chúng ta phải làm lớn trong thời gian ngắn nhất."
"Tôi có thể xử lý công nghệ kỹ thuật nhưng tôi cần đoàn đội."
"Kể cả giai đoạn sau, tôi hy vọng có thể xây dựng nhà kho và lưu thông, phân phối hàng hoá của riêng mình. Vì vậy, nói một cách thận trọng, vốn giai đoạn một ít nhất sẽ là 100 triệu."
"Tốt nhất là có 500 triệu."
"Đây chỉ là một giai đoạn vốn."
Tần Thiên cười nói: "Anh là một cái trang web nhỏ không có chút danh tiếng nào, lại mạnh miệng đòi đầu tư mấy trăm triệu, chẳng trách người ta lại đuổi anh ra ngoài."
Lưu Vân Đông có chút không vui, anh ta cầm lấy tập sách trong tay Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Anh có thể không tin tôi, nhưng không thể sỉ nhục ước mơ của tôi!"
"Anh muốn loại máy tính nào? Mau nói đi"
Tần Thiên khịt mũi nói: "Tôi muốn một chiếc máy tính có thể đăng tin tức xấu của người khác, ở đây anh có cái nào không?"
Lưu Vân Đông sửng sốt một chút, nói: "Có ý gì vậy?"