Triệu Thiên Nhạc nhịn không được mà nói: "Anh nói thật à? Dựa theo ước hẹn thì trong vòng mười ngày anh phải rút tất cả đầu tư và đàn em khỏi Long Giang."
Tần Thiên cười lạnh và nói: "Vậy phải xem Thái Bảo Triệu gia của ông có thể tiếp tục thắng hay không. Nói không chừng ván kế tiếp tôi thắng lại thì sao?"
"Người trẻ tuổi tự tin là tốt, nhưng cũng phải có thực lực mới được." Triệu Thiên Nhạc thắng thế nên rất đắc ý, cười lạnh và nói: "Tần Thiên, ván thứ hai anh chuẩn bị dùng thành phố nào làm tiền đặt cược?"
Tần Thiên hơi do dự rồi ném "Trịnh Thị" ra ngoài.
"Đây là thành phố lớn thứ hai của Nam Giang, tôi dùng nó để cược Long Giang."
"Được!" Triệu Thiên Nhạc lập tức nói: "Ván này nếu các người thua thì Trịnh Thị thuộc về tôi. Thắng thì Long Giang vẫn là của anh."
"Chí Kiên, anh thế nào, muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lý Chí Kiên có chút do dự.
Hắn ta vốn rất hăng hái, chuẩn bị thắng liên tục mấy trận để nở mặt nở mày, đồng thời cũng kiếm đầy bồn đầy chén cho mình.
Nhưng hắn ta phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của đối phương.
Chỉ Thiết Ngưng Sương thôi mà đã khiến hắn ta chịu không nổi, có thể nói là miễn cưỡng chiến thắng.
Thật vất vả mới thắng được một thành phố, lỡ thua mất thì làm sao?
Thấy hắn ta do dự, Triệu Thiên Nhạc cười nói: "Anh có thể nhường cơ hội cho những anh em khác. Tôi đã ước định với Tần tiên sinh rằng không giới hạn số lần đánh của mỗi người, trừ phi đã đánh mất sức chiến đấu. Cho nên anh có thể nghỉ ngơi một hồi, chờ lát nữa lại xông lên."
Lý Chí Kiên lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Đa tạ gia chủ!"
"Tôi đánh cho!" Tám Thái Bảo Phí Viêm đứng dậy.
Mặc dù hắn ta là người Trung Quốc, nhưng thuở nhỏ lớn lên ở nước ngoài nên có xuất thân từ sàn đấm bốc ngầm, có danh hiệu là Hổ Thái Quyền.
"Các người ai tới chịu chết?" Nhìn những người sau lưng Tần Thiên, Phí Viêm lộ ra ánh mắt hung ác, sát khí đằng đằng.
Vừa thấy là biết người này không chỉ muốn thắng mà còn muốn giết người.
"Anh Thiên, để tôi đánh cho." Thiết Tí trầm giọng mà nói.
Tần Thiên gật gật đầu: "Vẫn là câu nói kia, thắng thua không quan trọng. Có thể nhìn ra điểm yếu của mình mới quan trọng."
"Đã hiểu!" Thiết Tí nhảy lên đài luận võ.
Phí Viêm không nói nhảm mà cắn răng trực tiếp xông tới.
Nắm tay hung hãn như búa sắt đập mạnh vào huyệt Thái Dương của Thiết Tí.
Thiết Tí vội vàng tránh né, Phí Viêm đánh hụt một quyền, đùng một tiếng đã đấm vào cây cột xi măng bên cạnh.
Ngay lập tức, đá vụn bay tán loạn, cả tòa lầu như lắc lư theo.
"Ngừng! Tạm dừng!" Thấy Phí Viêm còn muốn ra quyền, Tần Thiên vội vàng đứng lên.
Vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
Triệu Thiên Nhạc cười lạnh và nói: "Thế nào, sợ rồi à? Các người nhận thua là lựa chọn sáng suốt."
Tần Thiên ấn ấn huyệt Thái Dương rồi nói: "Không thể đánh trong này, lầu này là danh lam thắng cảnh, tôi sợ đánh tiếp sẽ sập lầu, chúng ta đi ra bên ngoài đi."
Triệu Thiên Nhạc lớn tiếng nói: "Được! Bên ngoài trống không, càng dễ đánh hơn!"
Ông ta hào hứng dẫn dắt bọn thủ hạ rời đi trước.
Bên ngoài, bãi đá bên bờ sông.
Họ vẫn chia thành hai trận doanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!