Ở trong xe Tô Tô lật một chồng hợp đồng mua bán xe dày cộp này, nhịn không được nhíu mày.
Cô cũng không tin đây là sự thật, thế nhưng giấy trắng mực đen rành rành trước mắt không nhìn ra chỗ nào là giả.
“Họ Tần, anh thành thật khai báo với tôi, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Bỗng dưng trong lòng Tô Tô có một loại cảm giác bị lừa gạt, làm cho cô có chút căm tức.
Tần Thiên âm thầm thở dài, biết rằng co dù có nói ra sự thật cô cũng sẽ không tin ngược lại còn nói hắn khoác lác.
Suy nghĩ một chút, hắn đành bịa ra một lý do nói: "Anh nói rồi, mấy năm nay anh học châm cứu với một lão già, sau đó đi khắp nơi cứu người cho nên kiếm được chút tiền.”
Tô Tô bán tín bán nghi.
Lúc trước Tần Thiên chữa khỏi bệnh cho cô, cô chỉ xem đó là sự trùng hợp mà thôi, nguyên nhân thật sự là do mẹ cô tận tâm chăm sóc lâu ngày mới dần dần hồi phục.
Tần Thiên chẳng qua là vận may tốt đúng lúc mà thôi.
Cho dù hắn không châm cứu cho cô thì cô vẫn có thể tỉnh lại.
Cho nên cô kiên quyết không cho Tần Thiên lại chạm vào mình, trong tiềm thức cô cho rằng hắn lợi dụng việc chữa bệnh mà cố ý làm chuyện xằng bậy.
Toàn thân cởi sạch quần áo để cho hắn sờ...... loại chuyện này quá xấu hổ!
"Còn dám nói đi khắp nơi cứu người, giống cái bọn giang hồ lừa đảo thì đúng hơn.” Cuối cùng cô không biết phản bát như thế nào chỉ có thể tức giận lầm bầm một câu.
Trở lại biệt thự, Dương Ngọc Lan cũng rất kinh ngạc nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Bà và Tô Tô lập tức thảo luận chuyện thành lập công ty.
Cuối cùng, quyêt định tên công ty là Công Ty TNHH Y Tế Thương Mại Tô Ngọc.
Hai người chia nhau hành động, Dương Ngọc Lan phụ trách đăng ký công ty, chọn địa điểm làm việc, liên lạc với các khách hàng và nguồn lực trước đây.
Phương diện này bà rất rành.
Còn Tô Tô phụ trách trong thời gian nhanh nhất, tìm kiếm và đàm phán nhà máy tinh luyện thuốc Đông y có tư chất tốt và quy mô rộng lớn.
Nếu như có thể thu mua thì càng tốt.
Long Giang có thiên thời địa lợi, ở ngoại ô xung quanh chính là cơ sở trồng dược liệu cỡ lớn. Cho nên có rất nhiều nhà máy tinh luyện thuốc Đông y lớn nhỏ xung quanh khu này.
Tô Tô gọi một cú điện thoại sau đó để Tần Thiên lái xe, hai người cùng nhau đi về phía chân núi.
Nhà máy tinh luyện thuốc Đông y Tô thị đặt dưới chân núi Nam Sơn, đây là nhà máy lớn nhất thiết bị tiên tiến nhất ở khu vực này.
Lúc này cửa nhà máy đóng chặt, trước cửa có đám người đang nhốn nháo, tiếng người ồn ào.
Mấy chục người kéo một băng rôn dài, trên đó viết: Thương gia vô lương tâm trả tiền mồ hôi nước mắt lại cho chúng tôi, nông dân cũng phải sống, Tô gia trả tiền.
Một lão già tóc bạc chống quải trượng, đang lo lắng duy trì trật tự, xin mọi người bình tĩnh.
“Nhị gia gia, đây là chuyện gì xảy ra?" Tô Tô nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt khiếp sợ.
“Cháu gái đến đấy à, một lời khó nói hết, vào trong nói đi.”
Lão già tóc bạc này tên là Tô Bắc Tề, là anh em họ với Tô gia chủ - Tô Bắc Sơn bây giờ.
Ông là nhân tài kiệt xuất nhất của Tô gia về phương diện Đông y dược, thuở nhỏ Tô Tô đam mê Trung y dược, cho nên rất thân thiết với Tô Bắc Tề.
Tô Bắc Tề từng đảm đương trọng trách lớn ở Tô gia, phụ trách toàn bộ nhà máy sản xuất.
Nhưng bởi vì quá mức ngay thẳng, không chịu vì lợi nhuận hạ thấp chất lượng sản phẩm, bị Tô gia bài xích, sau đó xảy ra một tai nạn kì lạ gãy mất một chân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!