Nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Lưu Thanh Dao, hắn rất chua sót, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hắn do dự một chút rồi nói: "Nếu cô muốn quay về Bắc Giang thì tôi có thể phái người đưa cô đi."
Lưu Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, nói: "Giống như lần trước sao? Họ Tần, đó là hộ tống sao? Rõ ràng là áp giải! Nhưng lần này không nhọc anh quan tâm! Vì giết anh nên tôi mới rời khỏi Bắc Giang. Anh không chết thì kiếp này Lưu Thanh Dao không trở về Bắc Giang!"
Tần Thiên bất đắc dĩ.
Tại sao cô gái này lại cứng đầu như thế.
Mọi người không rõ ân oán giữa bọn họ nên không biết nên nói gì.
Triệu Thiên Bằng suy nghĩ một chút rồi đi tới, thấp giọng nói một hồi với Lưu Thanh Dao.
Lưu Thanh Dao hơi do dự rồi đỏ mặt gật gật đầu.
Triệu Thiên Bằng lộ ra vẻ mặt vui sướng, kích động nói: "Chư vị! Hiện tại tôi muốn công bố một tin tức quan trọng. Nếu Thanh Dao đã bước vào cửa Triệu gia thì chính là người của Triệu gia. Triệu Thiên Bằng này không có con cái, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Dao đã cảm thấy rất thân thiết, rất hợp duyên."
"Hiện tại tôi dùng thân phận gia chủ của Triệu gia chính thức nhận Thanh Dao làm con gái nuôi. Như vậy thì con bé có thể danh chánh ngôn thuận ở lại Triệu gia."
Con gái nuôi?
Nghe thấy tin tức này, mọi người lập tức phản ứng mà bắt đầu vỗ tay.
Một trò khôi hài kinh tâm động phách đã kết thúc, Lưu Thanh Dao quỳ trước mặt Triệu Thiên Bằng, tiệc cưới đổi thành tiệc nhận con nuôi.
Mở màn vui mừng, cuối cùng cũng chấm dứt bằng vui mừng.
Có thể nói đây là kết quả tốt nhất.
Mọi người đều tiến lên nói chúc mừng.
Tần Thiên cũng cảm thấy kết quả này rất tốt.
Chỉ là hắn vẫn cảm thấy Triệu Thiên Bằng khá gian manh. Bởi vì Triệu Thiên Bằng đã từng nói với hắn về tình sử giữa mình và Ngọc Linh Lung.
Nhận con gái của tình nhân cũ làm con gái nuôi, lão Triệu này muốn nối lại tình xưa sao?
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được bật cười.
"Vậy thì chúc mừng Triệu gia chủ, không còn việc gì thì tôi đi về trước."
Triệu Thiên Bằng vội vàng nói: "Tiên sinh dừng bước!"
Ông thở ra, nghiêm trang nói: "Tiên sinh có ân với Triệu gia, trên dưới Triệu gia cả đời không quên. Tôi biết trước đó em hai của tôi và tiên sinh có vụ cá cược ở Vọng Giang Lâu, thua năm thành phố."
"Hiện tại để cảm tạ tiên sinh trượng nghĩa trợ giúp Triệu gia bình định nguy cơ. Tôi nguyện ý tặng thêm năm thành phố nữa, tổng cộng là mười thành phố, Triệu gia chúng tôi sẽ rút tất cả đầu tư và nhân viên khỏi đó để hiến cho tiên sinh."
"Xin tiên sinh đừng từ chối!"
Mười thành phố!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!