Đúng lúc này, bên ngoài buổi đấu giá, ba người Diệp Phàm vừa đi ra đã có một đám người xông tới.
Người dẫn đầu là cô gái tên Yến Vô Song đã từng xuất hiện trước đó, đi bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên với khí thế bất phàm.
"Chú Yến, đã lâu không gặp!”
Vân Thư nhìn người đàn ông trung niên thì chào hỏi, người này chính là cha của Yến Vô Song, tên là Yến Nam Sơn - Tộc trưởng của Yến tộc.
"Vân Thư, chú nghe nói vừa rồi Kiếm Các bị Tứ 'Đại Kiếm Tông tập kích, nhưng đáng tiếc chú không nhận được tin tức, nếu không, nhất định chú sẽ không để Tứ Đại Kiếm Tông bắt nạt Kiếm Các như thế!"
Yến Nam Sơn nhìn Vân Thư rồi nói với vẻ mặt áy náy.
"Chú Yến, chuyện này không liên quan gì đến chú, chú không cần xin lỗi!”
Vân Thư lắc đầu, mở miệng nói:
“Nhưng Vân Thư à, chú nghe nói các cháu liên tục đấu giá được ba món đồ với giá cao tại buổi đấu giá, ba món đõ đều là bảo vật mà người người thèm muốn, với thực lực hiện tại của Kiếm Các, chú sợ nó sẽ bị người khác nhắm đến, thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ Kiếm Các, chỉ bằng cháu giao ba thứ đó cho chú bảo quản trước, khi thời cơ chín muồi, chú sẽ trả lại cho cháu!"
Yến Nam Sơn nhìn Vân Thư rồi nói, lời nói của ông ta vô cùng chân thành, thái độ hoàn toàn là vì muốn tốt cho Vân Thư!
Lúc Vân Thư nghe vậy, ánh mắt cô ta đông cứng lại, trầm giọng nói: "Thứ chú Yến đang nói là ba món đồ linh quả tam phẩm, xá lợi Phật Môn và Ngọc Giản sao?"
“Đúng vậy, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, Vân Thư, vì an toàn của cháu, em trai cháu và toàn bộ Kiếm Các, trước hết giao ba thứ này cho chú bảo quản là thỏa đáng nhất, nếu các thế lực khác muốn tranh đoạt, Yến tộc chú nhất định sẽ cố gắng hết sức ngăn cản!"
(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỷ tội: kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Yến Nam Sơn chân thành nói.
“Ha ha!"
"Tôi đã từng thấy người vô liêm sỉ, nhưng không ngờ lại có người vô liêm sỉ đến mức này!"
Lúc này, Diệp Phàm cười giễu cợt, vẻ mặt đầy mỉa mãi.
Sự chế giễu của Diệp Phàm khiến cho vẻ mặt Yến Nam Sơn và Yến Vô Song tối sầm lại, Yến Vô Song chỉ vào Diệp Phàm rồi hét lớn: "Cậu nhóc, cậu có ý gì?
"Có ý gì sao? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có loại người muốn giật đồ của người khác một cách công khai như vậy đấy!"
Diệp Phàm bĩu môi, hừ lạnh.
"To gan, cậu chỉ là một đệ tử của Kiếm Các mà có tư cách gì nói những lời này?"
Yến Vô Song nói với vẻ mặt tức giận, cô ta dứt khoát ra tay định tát Diệp Phàm, kết quả lại bị Vân Thư bắt được bàn tay.
"Vân Thư, buông tay ra, đệ tử của các cô nói năng lung tung, lại còn nói xấu cha tôi, phải bị ăn đánh!"
Đúng lúc này, Yến Vô Song nhìn Vân Thư hét lớn, còn Vân Thư lại thản nhiên nói: "Vô Song, cô không thể động vào anh tai”
"Tại sao? Không phải cô nói anh ta chỉ là một đệ tử bình thường của Kiếm Các thôi sao?"
Yến Vô Song lạnh lùng quát lên.
“Cho dù là một đệ tử bình thường của Kiếm Các tôi cũng không đến lượt cô dạy dỗ đúng không?”
Lúc này, Vân Tiêu nhìn Yến Vô Song, hừ lạnh nói.
"Cậu..."
Lúc này, sắc mặt Yến Vô Song lại lạnh lùng nhìn châm chằm Vân Tiêu.
"Được rồi, Vô Song, lui lại!
Yến Nam Sơn mở miệng nói, Yến Vô Song trực. tiếp lui sang một bên.
Vân Thư nhìn Yến Nam Sơn nói: "Chú Yến, cảm ơn lòng tốt của chú, nhưng cháu tin rằng Kiếm Các của cháu có thể bảo vệ ba món đồ này cẩn thận, cho nên sẽ không phiền đến chú nhọc lòng quan tâm!”
Nghe được lời nói của Vân Thư, sắc mặt Yến Nam Sơn hơi thay đổi, ông ta lên tiếng: "Vân Thư, bây giờ xung quanh cháu đã có rất nhiều thế lực đang để mắt đến cháu như hổ rình mồi, nếu không có Yến tộc chú ra tay thì giờ này ngay cả cơ hội ra khỏi Thành Đô các cháu cũng không có đâu!
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa!
"Ba thứ đó là do tôi lấy, không liên quan gì đến Vân Thư, nếu ông muốn thì phải có sự đồng ý của tôi!"
Diệp Phàm không giấu diếm gì nữa, nhìn Yến Nam Sơn, lạnh lùng nói.
Lúc Yến Nam Sơn nghe thấy lời nói của Diệp. Phàm, lông mày ông ta nhíu lại, nhìn đối phương và Ba món bảo vật kia đều là do cậu lấy? Cậu không phải đệ tử của Kiếm Các sao?"
"Ông đoán xem?"
Diệp Phàm hừ lạnh nói..
"Mặc kệ các người là ai, hôm nay, ba người các cậu đều phải cùng tôi trở về Yến tộc!"
Ánh mắt Yến Nam Sơn lấp lóe, ông ta nói thẳng.
"Nếu tôi không đi thì sao?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Chuyện này không phải do cậu quyết định!"
Sắc mặt Yến Nam Sơn trở nên lạnh lùng, ông ta công kích thẳng về phía Diệp Phàm.
Mà thực lực của ông ta đã đạt đến Thoát Thai Cảnh tầng bảy, chiến lực bất phàm.
Chỉ là trước khi Diệp Phàm kịp ra tay, một cỗ lực lượng Chân Nguyên đáng sợ đã bản nhanh đến, oanh tạc về phía Yến Nam Sơn.
Ầm!!!
Một âm thanh bị bóp nghẹt truyền ra, thân thế Yến Nam Sơn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đập xuống đất phun máu.
Lúc này, Thượng Quan Lưu Ly đi tới, theo sau là cường giả của Lưu Ly Tông đã lên tiếng trước đó, vừa rồi chính là hắn ta đã ra tay làm Yến Nam Sơn bị thương.
"Cha!"
Yến Vô Song thấy cha mình bị thương, vội vàng đến bên cạnh đỡ ông ta dậy.
"Anh..."
Mà ngay lúc Yến Vô Song đang chuẩn bị mắng chửi người ra tay thì lại nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ly ở bên cạnh, lời vừa đến miệng lại đột ngột dừng lai
"Thánh nữ của Lưu Ly Tông!"
Lúc này, Yến Nam Sơn nhìn Thượng Quan Lưu Ly, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Lưu Ly Thánh nữ, không biết Yến mỗ đã đắc tội gì cô?"
"Ông không đắc tội tôi nhưng ông đụng đến hắn!"
Thượng Quan Lưu Ly thờ ơ nói, mà người cô ta nói đương nhiên là Diệp Phàm.
Lúc Yến Nam Sơn nghe vậy, ánh mắt quét qua Diệp Phàm rồi nhìn Thượng Quan Lưu Ly: "Lưu Ly Thánh nữ có quan hệ với người này?”
“Chuyện này không liên quan gì đến ông, tóm lại là ông không được động đến hắn!"
Thượng Quan Lưu Ly lạnh lùng nói.
Khi Yến Nam Sơn vậy, sắc mặt ông ta rất khó coi, ánh mắt liên tục lườm liếc.
Ngay cả hai chị em Vân Thư và Vân Tiêu cũng có biểu cảm ngạc nhiên không thôi khi nhìn thấy Lưu Ly Thánh nữ thế mà lại bảo vệ Diệp Phàm.
"Lưu Ly Thánh nữ, cô chắc chân muốn bảo vệ hãn sao?"
"Người hôm nay muốn động đến hẳn e răng không chỉ có một mình tôi đâu!
Yến Nam Sơn nhìn Thượng Quan Lưu Ly, trầm giọng nói.
"Hôm nay ai muốn động vào hẳn đều là kẻ thủ của tôi!"
Thượng Quan Lưu Ly lạnh lùng quát lên, vẻ mặt toát lên sự cường thế và độc đoán.
Ngay khi cô ta vừa nói vậy, rất nhiều thế lực xung quanh muốn nhân cơ hội cướp đoạt ba món đồ mà Diệp Phàm đã đấu giá được trước đó đều lần lượt rón rén rút lui.
Lưu Ly Tông này là thế lực đỉnh cấp, hoàn toàn không phải là thế lực mà bọn họ có thể chống lại.
Tuy nhiên, những thế lực hạng nhất đã từ bỏ ra tay, nhưng những thế lực đại đỉnh cấp khác lại không từ bỏ dễ như thế, bọn họ ngang nhiên bước ra.
Đúng lúc này, cường giả của hai đại thế lực cao cấp xuất hiện ở đây, bọn họ theo thứ tự là người của Ngũ Hành Tông và điện Thánh Dương.
"Lưu Ly Thánh nữ, cô muốn một mình nuốt ba món bảo vật này e là không hay lảm đâu!"
Cường giả của điện Thánh Dương nhìn Thượng Quan Lưu Ly, hừ lạnh nói, hiển nhiên hẳn cho rằng đối phương đang bảo vệ Diệp Phàm là vì chiếm đoạt ba món đồ mà Diệp Phàm đấu giá được.
“Ai dám động đến hẳn thì người đó phải chết!"
Thượng Quan Lưu Ly lạnh lùng quát lên.
Giờ phút này, Thượng Quan Lưu Ly toát ra vẻ uy nghiêm mạnh mế, giống như một nữ vương tôn quý cao cao tại thượng, cả người cô ta đã thay đổi rất nhiều so với vẻ thế tục trước đây.
"Nếu đã như vậy, chúng ta đây..."
Ngay lập tức, một người đàn ông tóc đỏ trong đám dẫn đầu Ngũ Hành Tông chuẩn bị ra tay thì một loạt Phật âm truyền đến.
"A Di Đà Phật!"
Khi âm thanh niệm phật này truyền đến, một nhóm hòa thượng cạo trọc đầu, mặc áo cà sa màu vàng và chấp tay xuất hiện ở đây, từng người bọn họ đều có làn da màu đồng cổ tạo cho người ta có cảm giác áp bức vô hình.
"Là người của La Hán Tự - thế lực đỉnh cấp, bọn họ đến đây có phải vì viên xá lợi Phật môn kia không!”
Lúc này, những người khác có mặt thấy nhóm hòa thượng này xuất hiện đều bàn tán xôn xao.
"Công tử, đó là người của La Hán Tự - một thế lực Phật môn đỉnh cấp!"
Vân Thư nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.
"Các người muốn làm gì?"
Thượng Quan Lưu Ly nhìn người của La Hán Tự, lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!