Sau đó, Diệp Phàm và Đồ Phu lần lượt về phòng.
Đồ Phu trở về phòng mình liền lấy điện thoại ra gọi cho số thuê bao đã mấy chục năm không liên lạc.
"Alol"
Một giọng nói trầm thấp truyền qua điện thoại. “Tôi đây lão Mộ!"
Đồ Phu mở lời.
"Đồ Phu đấy à, cuối cùng thì ông cũng chịu gọi điện cho tôi."
"Giờ ông đang ở đâu? Ông có biết các anh em đều rất nhớ ông không hả?"
Người ở đầu dây bên kia kích động nói.
"Tôi đang ở quận Hoài Giang. Tôi muốn báo cho các ông một tin, đệ tử của quân chủ xuất hiện rồi!"
Đồ Phu nói. "Gì cơ? Đệ tử của quân chủ?” "Ý ông là quân chủ đã nhận đồ đệ?"
Người ở đầu dây bên kia thốt lên đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy, hơn nữa quân chủ còn giao Thiên Sách Lệnh cho ngài ấy, không giả được."
Đồ Phu trầm giọng nói. "Vậy hiện giờ thiếu quân chủ đang ở đâu?”
"Thiếu quân chủ đang ở quận Hoài Giang. Cậu ấy đã chữa khỏi chân cho tôi, nhưng mà..."
Đồ Phu nói tiếp.
"Nhưng mà sao?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghi vấn. Sau đó, Đồ Phu thuật lại chuyện về Kim thiên sư.
"Gì cơ? Có kẻ muốn giết thiếu quân chủ ư? Thật to gan!"
"Đây là bắt nạt quân Thiên Sách chúng ta không có người hả?"
Người ở đầu dây bên kia trở nên lạnh lùng quát.
"Mặc dù thiếu quân chủ có thực lực phi phàm, nhưng tôi vẫn lo lắng."
"Dù sao nơi này cũng là quận Hoài Giang, là địa bàn của tên Kim thiên sư kia."
"Chẳng may thiếu quân chủ có gì bất trắc thì chúng ta biết ăn nói với quân chủ thế nào?!
"Vì vậy tôi cố ý gọi điện cho ông!" Đồ Phu trầm giọng nói.
"Bất kể kẻ nào dám động đến thiếu quân chủ, quân Thiên Sách chúng ta tuyệt đối không cho phép!"
"Tôi sẽ dẫn binh đến quận Hoài Giang. Tôi muốn xem tên Kim thiên sư này lợi hại cỡ nào!"
Người ở đầu bên kia điện thoại lạnh giọng nói.
Sau cuộc điện thoại này, trong tổng bộ quân Thiên Sách.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng, toàn thân toát ra khí tức tàn khốc đáng sợ.
Khí tức tàn khốc này phủ khắp tổng bộ quân Thiên Sách, khiến người ta tin tưởng.
Người này chính là Mộ Bạch, quân đoàn trưởng số ba của quân Thiên Sách.
"Mộ Bạch, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, hai người khác cảm nhận được khí tức của Mộ Bạch nên tới hỏi thăm.
Hai người này lần lượt là quân đoàn trưởng số năm Thẩm Thanh Y và quân đoàn trưởng số tám Đoàn Đao của quân Thiên Sách.
Mộ Bạch lập tức thuật lại lời của Đồ Phu một lượt.
"Gì cơ? Đệ tử của quân chủ xuất hiện rồi ư? Hơn nữa cậu ấy còn thể chữa khỏi chân cho Đồ Phu?"
"Tốt quát" "Đúng lúc giờ đang là thời điểm sống còn của quân Thiên Sách, thiếu quân chủ xuất hiện vào lúc này nhất
định là quân chủ phái tới chấn hưng quân Thiên Sách!"
"Tôi biết là quân chủ sẽ không vứt bỏ quân Thiên Sách mà!"
Trên gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cũng lộ vẻ kích động.
"Có điều hiện tại thiếu quân chủ đang gặp nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thiếu quân chủ xảy ra chuyện!"
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
"Nếu tên Kim thiên sư chó má kia dám làm thiếu quân chủ bị thương, tôi sẽ chém chết gãt"
Vẻ mặt Đoàn Đao dữ tợn.
"Bây giờ tôi lập tức triệu tập đại quân tới quận Hoài Giang!" Thẩm Thanh Y lên tiếng
"Tự ý triệu tập đại quân mà bị Chiến Bộ biết thì sẽ phạm tội lớn đấy."
"Hiện tại Chiến Bộ và triều đình đang muốn xóa bỏ quân Thiên Sách, tuyệt đối không thể để bọn họ nắm được bất kỳ điểm yếu nào!"
Mộ Bạch ngăn cản.
"Vậy thì phải làm sao?”
Đoàn Đao hỏi.
"Lễ nào ông không nghĩ đến chuyện điều động Thiên Sách Vệ?"
Thẩm Thanh Y nhìn Mộ Bạch, trong mắt lóe lên tia sáng.
"Đúng rồi, Thiên Sách Vệ không thuộc biên chế quân đoàn, cho dù bên trên biết cũng chẳng sao. Tôi sẽ đích thân dẫn ba nghìn Thiên Sách Vệ đến quận Hoài Giang!"
"Có ba nghìn Thiên Sách Vệ, không ai có thể đả thương thiếu quân chủ!"
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
Thiên Sách Vệ là đội quân tỉnh nhuệ nhất trong quân Thiên Sách, do chiến thần Thiên Sách một tay tạo lập.
Ba nghìn Thiên Sách Vệ có thể chống lại mười vạn đại quân!
Mà Thiên Sách Vệ chỉ xuất động một lần duy nhất trong trận liên quân năm nước ngày xưa.
"Chúng tôi cũng đi!" Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao nhao nhao lên tiếng.
"Không được, quân Thiên Sách cần có người trấn giữ, các ông ở lại đi!"
Mộ Bạch ra lệnh. "Rõ"
Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao chấp hành mệnh lệnh của Mộ Bạch.
Hiện giờ quân chủ quân Thiên Sách và quân đoàn trưởng số một, số hai không có mặt, Mộ Bạch là người có quyền quyết định tối cao trong quân Thiên Sách,
Thẩm Thanh Y và Đoàn Đao cực kỳ phục tùng mệnh lệnh của Thẩm Bạch.
Nháy mắt một ngày mới đã đến!
Thành phố Hoài.
Trong một hồ nước ở biệt thự Kim Sơn.
Một người đàn ông không rõ tuổi tác có mái tóc dài đen nhánh đang dựa lưng vào bờ hồ, toàn thân toát ra khí tức thần bí.
Gã chính là Kim thiên sư!"
Một cô gái trần truồng, trên người đây vết thương giống như bị hành hạ một trận nằm ở bên cạnh. Người này là Liễu Như Thị.
"Bẩm chủ nhân, Ám Cửu đã bị giết!"
Lúc này, một cô gái mặc đồ đen xuất hiện, quỳ xuống bẩm báo.
"Bị giết rồi 2" "Xem ra Diệp Phàm có chút bản lĩnh đấy!"
Kim thiên sư mở mắt, trong mắt lóe lên tia sáng hút hồn.
"Hôm qua tên này ở trụ sở mà Bách Hoa Lâu sắp xếp, vì vậy rất có thể là Ám Cửu bị người của Bách Hoa Lâu giết!"
Cô gái mặc đồ đen nói.
"Bách Hoa Lâu..."
Kim thiên sư nghe thấy ba chữ này, trong mắt lóe lên vẻ dâm tà: "Bản thiên sư đã nhớ nhung Bách Hợp của Bách Hoa Lâu từ lâu. Đã vậy thì lần này xử bọn họ một thế. Đúng lúc tôi đã chơi chán ả đàn bà này, nên thay người chơi đùa rồi."
Liễu Như Thị đã tỉnh, nghe vậy cô ta thoáng run lên, nhưng không dám nói gì.
"À phải rồi chủ nhân, tôi còn nhận được tin hôm nay Diệp Phàm sẽ đi tiêu diệt nhà họ Liễu. Hình như cậu ta cố ý tung tin cho chúng ta biết."
Gô gái mặc đồ đen tiếp tục nói.
"Gì cơ? Anh ta muốn tiêu diệt nhà họ Liễu?"
Liễu Như Thị biến sắc, ngồi bật dậy, cầu xin Kim thiên sư: "Cầu xin chủ nhân cứu nhà họ Liễu!"
"Xem ra thằng nhãi này muốn khiêu khích bản thiên sư"
"Vậy thì tôi sẽ cho cậu ta xem ở quận Hoài Giang này, ai là người quyết định!"
Kim thiên sư cười gần. "Báo cho quận trưởng quận Hoài Giang điều động quân quận vệ, phong tỏa toàn thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ một ai rời khỏi thành phố Hoài."
"Báo cho người của ba bang, bốn mồn, sáu tộc triệu †ập toàn bộ lực lượng tới nhà họ Liễu giết thằng nhãi này cho tôi. Còn nữa, bảo Ám Minh dẫn theo ám vệ đi bắt cô ả kia của Bách Hoa Lâu về đây cho bản thiên sư!"
Kim thiên sư hờ hững ra lệnh.
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Cô gái mặc đồ đen gật đầu.
Nửa tiếng sau.
Quận trưởng quận Hoài Giang triệu tập quân quận vệ phong tỏa toàn thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ ai rời đi.
Người của ba bang, bốn môn, sáu tộc triệu tập toàn bộ lực lượng tới thành phố Hoài.
Ở quận Hoài Giang, ngoài ba thế gia vọng tộc ra còn có mười ba thế lực lớn khác gồm ba bang, bốn môn, sáu tộc.
Mười ba thế lực lớn này không hề thua kém ba thế gia vọng tộc.
Bọn họ có thể phất lên là vì có Kim thiên sư làm chỗ dựa.
Vì vậy, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của Kim thiên sư.
Hôm nay ba bang, bốn môn, sáu tộc đều điều động toàn bộ lực lượng của mình tới thành phố Hoài, khiến cả quận Hoài Giang chấn động.
Nhất thời mọi người ở quận Hoài Giang đều bàn tán rốt cuộc thành phố Hoài đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến mười ba thế lực này đồng thời xuất động.
Lúc này, trong phân bộ sở tuần tra quận Hoài Giang.
"Quân quận vệ đã phong tỏa thành phố Hoài, người của ba bang, bốn môn, sáu tộc đã tới tới thành phố Hoài ự?"
"Thành phố Hoài đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Hải nghe thuộc hạ báo cáo, kinh ngạc hỏi.
Ông ta là chủ phân bộ sở tuần tra quận Hoài Giang.
"Chuyện xảy ra gần đây thành phố Hoài chỉ có hôm qua nhà họ Trình bị tiêu diệt, ngoài ra không có chuyện gì khác."
Thuộc hạ báo cáo.
"Người có thể điều động quân quận vệ và ba bang, bốn môn, sáu tộc chỉ có vị kia!"
"Lẽ nào thành phố Hoài có người đối địch với vị kia?" Ánh mắt Lâm Hải cứng lại, giọng điệu nặng nề.
Vị kia trong lời nói của ông ta chính là Kim thiên sư!
"Đại nhân, vậy chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta không thể xen vào chuyện của vị kia, chỉ có thể lẳng lặng quan sát."
Lâm Hải lắc đầu.
Mặc dù ông ta là chủ phân bộ sở tuần tra một quận, nhưng không dám đắc tội Kim thiên sư.
Người này quá đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!